Ta Khiến Toàn Bộ Tu Chân Giới Phải Khóc

Chương 5

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nông cụ được sắp xếp gọn gàng ở góc phòng, nền đất lát gạch xanh sạch bóng, chiếc bàn gỗ thiếu góc cũng được lau đến sáng bóng, trên giường trải chăn đệm mềm mại nhìn qua liền thấy vô cùng thoải mái.

Giờ phút này, Giang Nguyệt Bạch mới thật sự cảm nhận được phần nào thực tế việc mình đã bước chân vào tiên môn. Nhưng áp lực có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào vẫn còn đè nặng trong lòng nàng.

Giang Nguyệt Bạch quỳ gối trên chiếc ghế gỗ cạnh bàn, mở tay nải mà Hồng Đào đưa cho. Bên trong có một túi nhỏ màu xám to cỡ bàn tay, miệng túi bị buộc kín, nàng cạy thế nào cũng không mở được, sờ bên trong cũng không thấy gì, không biết dùng làm gì.

Ngoài ra còn có một túi khác, bên trong là mười viên tinh thạch to nhỏ như hạch đào. Vừa đổ ra, ánh sáng của chúng liền áp đảo ngọn đèn dầu, chiếu sáng cả căn phòng rực rỡ muôn màu.

"Oa, đây là linh thạch sao? Ta còn tưởng viên dạ minh châu Bắc Hải trên đầu Lâm phu nhân là thứ đẹp nhất trần đời."

Giang Nguyệt Bạch vội vàng cất kỹ mười viên linh thạch, đây đều là của nàng tuyệt đối không thể để người khác cướp đi.

Không biết mười viên linh thạch có thể mua được những gì. Nàng mơ màng nghĩ: Có thể mua một thanh kiếm để bay trên trời không? Đó là thứ nàng khát khao nhất.

Sau một hồi tưởng tượng, Giang Nguyệt Bạch lại cầm lấy một tấm lệnh bài bằng khối hắc thiết. Một mặt khắc hai chữ "Tạp dịch", mặt còn lại khắc chữ Thiên gì đó. Chữ thứ hai nàng không nhận ra nhưng chắc là chữ Thiên trong "Thiên Diễn Tông".

Bên cạnh lệnh bài còn có một tấm bản đồ giấy vàng gấp lại như quyển sách nhỏ, một quyển sách màu lam ghi ba chữ lớn [Dẫn Khí Quyết], cùng một bình thuốc, một hộp thuốc mỡ, và một bộ y phục vải xám cùng đôi giày vải.

Trong bình thuốc là sáu viên đan dược màu nâu, chắc là dẫn khí đan mà Hồng Đào đã nhắc. Thuốc mỡ thì...

"Kim sang dược?"

Giang Nguyệt Bạch nhìn những vết thương trên người mình cười khẽ, vội vã lấy nước lau sạch thân thể rồi cẩn thận bôi thuốc mỡ lên từng vết thương.

Thay bộ quần áo màu xám trong tay nải, áo rộng thùng thình như diễn phục. Giang Nguyệt Bạch còn đang định tìm cách cắt sửa cho vừa người thì bộ quần áo tự động thu nhỏ ôm sát thân thể nàng, ngay cả giày vải dưới chân cũng vậy.

"Thật thần kỳ! Vậy sau này ta cao lớn hơn, quần áo cũng tự động lớn lên sao?"

Tiên môn quả thực có quá nhiều điều khiến nàng kinh ngạc, phấn khích, khiến lòng hiếu học của nàng dâng lên mãnh liệt.

"Nếu ngày mai lão nhân kia có đuổi ta đi, ta nhất định sẽ nằm lăn lộn ăn vạ, sống chết cũng không rời!"

Tóc còn ướt sũng, Giang Nguyệt Bạch mở tấm bản đồ ra. Bản đồ cực kỳ lớn, trải kín cả chiếc giường mà vẫn còn thừa phân nửa.

Nét vẽ thủy mặc sắc sảo, núi non trập trùng, mây mù mờ ảo, sống động như thật.

Cửu Trọng Sơn mạch với ba mươi sáu ngọn núi, tám mươi mốt thung lũng — Tất cả bày ra ngay trước mắt nàng.

Nhìn chữ nhỏ bên cạnh, Giang Nguyệt Bạch lẩm nhẩm đọc mấy lần mới hiểu được đại khái, vội dùng con dao nhỏ mang theo rạch ngón tay, nhỏ một giọt máu lên bản đồ.

Giọt máu lập tức bị bản đồ hấp thu, một chấm đỏ nhỏ xuất hiện ở góc dưới chính là vị trí hiện tại của nàng.

"Hoa Khê Cốc trên bản đồ chỉ to bằng nắm tay thôi sao? Nhưng bên ngoài nó rõ ràng còn lớn hơn cả thôn Giang gia chúng ta!"