“Ta không dạy! Ngươi mang nàng đi cho khuất mắt ta!”
Trong căn phòng u ám, Giang Nguyệt Bạch ngửa đầu nhìn Hồng Đào, đây là cái gọi là “hiền lành, trung hậu” sao?
Hồng Đào quay sang nhìn lão nhân đang ngồi xếp bằng trên giường, nhàn nhã hút thuốc: “Đào lão, Nội Vụ Đường có lệnh, trong vòng một năm ngươi phải dạy được một đệ tử linh cày. Hôm nay ngươi không nhận nàng, ngày mai sẽ còn có kẻ khác bị đưa đến.”
“Đứa nhỏ này tuy chỉ là Ngũ linh căn, nhưng lúc vấn tâm lộ biểu hiện không hề thua kém đệ tử ngoại môn. Hơn nữa nàng cực kỳ thông tuệ, nhanh nhạy. Ngươi thử dạy xem, biết đâu lại có kinh hỉ.”
Bang!
Đào Phong Niên nện mạnh tẩu thuốc lên bàn, mặt mày cau có: “Kinh hỉ? Kinh hỉ cái gì? Kinh hỉ là các ngươi ước gì ta chết sớm thì có! Cút! Người này ta không nhận!”
Giang Nguyệt Bạch giật mình, vội co người trốn sau lưng Hồng Đào. Thân là quản sự đệ tử Nội Vụ Đường, Hồng Đào vẫn giữ được một chút kiên định.
“Người để lại đây rồi. Nếu ngươi không nhận, vậy tự mang nàng đến Nội Vụ Đường mà tìm trưởng lão!”
Lời vừa dứt, Giang Nguyệt Bạch đã bị đẩy ra phía trước. Hồng Đào xoay người rời đi, đóng sầm cửa lại.
Giang Nguyệt Bạch mờ mịt đứng yên tại chỗ, rụt cổ lại, cười gượng với Đào Phong Niên.
“Gia gia… ta…”
“Cút đi!”
Một tiếng quát như sấm dội khiến nàng run rẩy, lập tức mang tay nải chạy ra sân. Cánh cửa phòng bị một trận gió mạnh đập vang.
Hồng Đào nói rất hay, nàng cũng rất trông đợi khi đến đây, nào ngờ… hiền lành? Trung hậu? Toàn lừa người cả!
Hắt xì!
Đêm trăng lạnh lẽo, Giang Nguyệt Bạch vừa lạnh, vừa đói, vừa mệt. Thân thể đầy vết thương vẫn còn rỉ máu khiến nàng chẳng còn sức lực để chạy tiếp. Hơn nữa nàng không biết đường, tiên môn này rộng lớn như vậy, nàng biết đi đâu bây giờ?
Vừa rồi khi vào cốc, nàng còn thấy một "căn nhà" to như con cóc đang ngâm mình bên hồ ở cửa cốc, hít mây nhả khói, trông thật uy phong.
Hồng Đào nói đó là thủ cốc linh thiềm, linh thú Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu xông loạn vào Hoa Khê Cốc sẽ bị nó nuốt chửng.
Giang Nguyệt Bạch rùng mình. Thiên địa bao la, mạng sống là quan trọng nhất. Đêm nay tìm chỗ trú thân trước đã rồi tính sau.
Nàng mặc kệ lão nhân kia có đồng ý hay không, lần mò vào tiểu viện tìm đến phòng bếp. Trong nồi lớn vẫn còn nửa chén cơm còn ấm.
“Đây là loại gạo gì vậy? Thơm quá…”
Từng hạt gạo tròn đầy, trắng bóng như bạch ngọc, tỏa ra hương thơm ngọt ngào, khiến nàng không khỏi nuốt nước bọt.
Dù ngày mai lão nhân có muốn gϊếŧ nàng, thì đêm nay nàng cũng phải ăn no bụng để làm một con ma no.
Giang Nguyệt Bạch ngồi xuống bên bếp lò, cầm đũa ăn sạch cơm trong nồi.
Nửa chén cơm trôi xuống bụng, nàng chưa đã thèm, liếʍ môi tiếc nuối. Tuy chưa ăn no nhưng bụng đã ấm lên, cảm giác mỏi mệt dần biến mất, cả người như tràn đầy sức lực.
Tiểu viện không lớn, nằm ở phía bắc quay lưng về phía nam, có ba gian phòng. Đào Phong Niên ở gian chính phía bắc, phòng nhỏ phía đông là phòng bếp, phòng nhỏ phía tây chứa vài nông cụ, tạp vật. May mắn thay, trong phòng còn có một chiếc giường nhỏ, tủ quần áo và bộ chăn đệm mới tinh.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Giang Nguyệt Bạch nhóm đèn lên thu dọn những cuốc xẻng lưỡi hái chất đống sang một bên, lại mang một cái chậu gỗ ra sân múc nước từ lu, bận rộn ra ra vào vào suốt hơn nửa canh giờ.
Cuối cùng cũng thu xếp xong nhà cửa, nàng lau mồ hôi trên trán thở phào nhẹ nhõm.