Hoàng Nam đứng trong gian bếp nhỏ, nơi ánh đèn vàng dịu dàng phủ lên một không gian ấm cúng, tràn ngập những mùi hương quyến rũ.
Hương hành tỏi phi thơm lừng hòa quyện cùng vị ngọt đặc trưng của thịt tươi lan tỏa, có lẽ đây sẽ là bữa tối rất ngon lành.
Thế nhưng, sâu thẳm trong lòng, một cảm giác hồi hộp không ngừng dâng trào, khiến nhịp tim cậu rộn ràng như trống đánh.
=
Thức ăn trên bàn đã được dọn sẵn, Hoàng Nam nhìn quanh và thấy mọi thứ đã hoàn tất nên liền gọi hai cậu chủ xuống dùng bữa tối.
Cậu định tranh thủ cho chó cưng ăn, sau đó sẽ nhanh chóng trở về phòng.
Ở đây càng lâu, cậu hai càng sợ. Sợ sẽ giống như đêm trước, sợ bọn họ sẽ tự nhiên mà nổi điên lên rồi làm ra mấy hành động mất kiểm soát.
Giờ nhớ đến ngày đó, cậu thở vào nhẹ nhõm.
Ít ra thì cặp song sinh nọ chưa hề đánh dấu cậu.
Omega một khi đã bị Alpha đánh dấu sẽ mãi mãi bị lệ thuộc vào người đó, dù có chạy đến chân trời góc biển thì cũng không bao giờ thoát được khỏi tay Alpha.
Ký hiệu ràng buộc đáng ghét! Đó là lí do vì sao Hoàng Nam từ lúc phân hóa Beta thành Omega tới giờ, cậu liền chán ghét cái giới tính này.
Nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như thế!
Khải Ninh bước ra từ phòng với mái tóc còn ướt, rõ ràng hắn vừa mới tắm xong. Đi sau là Lục Ninh với cái đầu cũng ướt nhẹp toàn nước với nước.
Với cánh tay rắn chắc, hắn giữ lấy cánh tay thiếu niên ngăn cậu rời đi, ép buộc cậu ngồi lại dùng bữa tối cùng hai anh em. Đầy vẻ áp đảo, hắn hỏi ngắn gọn:
"Ê! Tính đi đâu?"
"À... Dạ... ngày mai tôi có một buổi thuyết trình quan trọng, thưa cậu. Tôi xin phép... Á!"
Khuôn mặt Khải Ninh đầy khó chịu khi nghe Hoàng Nam đổi cách xưng hô một cách lạnh nhạt và xa cách. Bàn tay anh nắm chặt hơn, khiến Hoàng Nam có cảm giác như mình sắp bị bóp nghẹt đến nơi.
Khải Ninh kéo thiếu niên về phía bàn ăn, ép cậu ngồi xuống dùng bữa cùng mọi người.
"Anh nhẹ thôi, làm em ấy sợ thì sao." Lục Ninh vừa xới cơm vừa lên tiếng.
Suốt cả bữa tối, khi hai anh em sinh đôi nọ mải mê bàn luận về chuyện công ty, bất động sản và những lô đất sắp mua, Hoàng Nam chỉ lặng lẽ ngồi đó, tập trung ăn cơm.
Không khí trên bàn khá nghiêm túc, nhưng phía dưới thì lại hoàn toàn trái ngược. Đôi chân của Khải Ninh và Lục Ninh cứ khẽ đυ.ng vào đôi chân nhỏ nhắn, trắng mịn của Hoàng Nam. Những cú chạm nhẹ nhàng nhưng đầy chủ ý khiến cậu cảm thấy bối rối.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim cậu lại đập nhanh hơn, như thể phản bội lại sự bình thản bề ngoài.
Thỉnh thoảng, Khải Ninh còn lén đưa tay lên, xoa nhẹ lên bắp đùi non của cậu qua lớp vải mỏng. Cái chạm nóng như lửa đốt, đủ để cảm nhận được cơ thể cậu ấy đang run lên từng cơn. Hoàng Nam cảm thấy máu dồn lên mặt, không biết nên phản ứng thế nào.
Mọi ánh mắt xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại cảm giác căng thẳng giữa cậu và Khải Ninh.
Cậu muốn đứng dậy, né tránh những đυ.ng chạm khiến cậu khó xử, nhưng lại bị một bàn tay giữ lấy, kéo ngược trở lại ghế ngồi. Cảm giác bị kìm hãm khiến Hoàng Nam không thể làm gì khác ngoài việc ngồi im.
Chén cơm đang ăn cũng nghẹn lại không nuốt trôi được.
"Cậu chủ... Đừng làm như vậy mà..."
Hoàng Nam thốt lên, giọng nói lạc đi một cách yếu ớt. Cậu cảm thấy như mình đang đứng giữa một cơn bão, nơi mà mọi thứ xung quanh đều hỗn loạn.
"Cái gì của em chúng tôi cũng đã thấy rồi, bây giờ sờ một chút cũng có làm sao đâu."
Hắn nói, vừa liếʍ môi với một nụ cười đầy ẩn ý.
Hoàng Nam cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào. Không kịp suy nghĩ, cậu vùng tay ra khỏi bàn tay của cậu chủ và chạy thẳng lên phòng. Cậu lao vào, đóng sập cửa lại, tim đập loạn nhịp. Dựa lưng vào cửa, cậu thở hổn hển, chất dẫn dụ cũng trở nên nồng hơn bao giờ hết.
*
Lục Ninh và Khải Ninh dõi theo bóng dáng cậu thiếu niên hoảng loạn, vội vã chạy khuất khỏi tầm mắt của họ. Bên dưới lớp vải quần, hai cây gậy thịt thô cứng đang âm thầm nhô lên đầy khó chịu.
Lục Ninh giữ im lặng suốt từ nãy giờ, nhưng cơn giận dữ trong anh đã bùng nổ lên tới đỉnh điểm. Anh lao đến, tung một cú đấm thẳng vào mặt anh trai, khiến đối phương bị đánh xoay mòng mòng trước khi ngã nhào xuống đất.
"Đã bảo đừng đùa dai quá mà, bây giờ nhìn xem! Mồi ngon dâng đến tận miệng còn để chạy mất. Trời ạ, nhịn cả tuần nay rồi, giờ thì công cốc!"
Hai anh em đánh nhau kịch liệt, đồ ăn trên bàn đổ vung vãi, chén dĩa vỡ vụn trên sàn. Họ chỉ dừng lại khi mặt mũi đã tím đen, thở hồng hộc.
"Giờ anh tính sao đây?" Lục Ninh hỏi, nằm trên sàn nhà.
"Tính gì nữa mà tính, đi tìm 419 xả lũ chứ làm gì. Bộ mày tính đi ngủ với cái bộ dạng thằng nhỏ không chịu chụp đầu xuống như vậy à?"
Khải Ninh đáp, giọng đầy châm chọc.
Khải Ninh ôm mặt bị đánh đau, lên tiếng: "Mày còn chưa chịu xẹp xuống nữa hả?
Trên bảo nhưng dưới không nghe, cây trụ sắt giữa ngã ba vẫn hừng hừng khí thế mà ngóc đầu lên khiến Lục Ninh cười khẩy vì "thằng em nhỏ" của anh cũng y chẳng vậy, nó không hề có ý định nhượng bộ.
Bọn họ không ngờ rằng một ngày nào đó, anh em song sinh lại phải đánh nhau để giành giật một mỹ nhân như thế này!