Mặt trời dần khuất sau tòa nhà cao tầng, nhường chỗ cho màn đêm buông xuống khi bầu trời từ từ ngả màu tối sẫm.
Không khí trong khuôn viên trường học trở nên yên ắng lạ thường, bởi hầu hết các sinh viên đều đã ra về từ lúc nào. Tuy vậy, ánh đèn trong thư viện vẫn bừng sáng, chiếu rọi khắp nơi, bởi ở đó vẫn còn vài người chăm chú ngồi lại, tiếp tục học bài hay hoàn thành công việc dang dở.
Omega ngồi yên lặng trên ghế, đôi tay vô thức mân mê góc áo, vẻ mặt như chìm đắm trong dòng suy nghĩ riêng. Phía gần cửa sổ, Hoàng Nam lặng lẽ ngồi một mình. Dáng người nhỏ nhắn của cậu được ánh tà dương nhạt nhòa tô điểm, càng làm nổi bật sự mong manh và nét trầm lặng đến nao lòng.
Trước mặt cậu là cuốn sách tiếng Anh đang mở, ánh mắt tập trung vào trang giấy như muốn ghi nhớ thật kỹ nội dung quan trọng cho bài thuyết trình ngày mai. Từ góc nhìn này, bóng lưng gầy gò của thiếu niên ấy nổi bật dưới sắc trời chiều nhuốm chút u buồn.
Khung cảnh mang cảm giác cô tịch đến mức dễ khiến người ta không khỏi chạnh lòng, như thể có một nỗi luyến tiếc mơ hồ len lỏi vào tâm khảm của bất kỳ ai dừng lại để quan sát. Đột nhiên, một làn gió nhẹ lướt qua khe cửa sổ.
Hoàng Nam bất giác rùng mình, báo hiệu mùa đông đã chính thức bắt đầu. Ban đêm, gió trở nên lạnh buốt, và đôi khi sáng sớm thức dậy có thể thấy sương giá phủ mờ.
Cậu ngước mắt nhìn ra ngoài. Trời ngày càng sẫm tối, ánh trăng mờ nhạt dần ló dạng sau những đám mây. Chiếc đồng hồ chỉ đúng 7 giờ. Đôi chân mày thanh tú khẽ chau lại, ánh nhìn từ đôi mắt hoa đào trên khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất chút u buồn khó tả. Dù thời gian đã muộn, cậu vẫn không muốn rời đi. Căn nhà ấy, cậu thực sự không muốn quay về!
=
Lục Ninh và Khải Ninh, từ khi được nếm trải "trái ngọt" mà họ mong đợi bấy lâu, dường như đã chìm sâu vào một cơn nghiện không thể thoát ra. Trong căn nhà tối om, hai anh em sinh đôi ấy như kẻ mất kiểm soát, say mê ngửi mùi chăn gối của Hoàng Nam đang treo lơ lửng ngoài ban công.
Sức cuốn hút tự nhiên đầy mê hoặc của giống cái từ trước đến nay vẫn luôn là một đòn chí mạng, làm suy yếu mọi sự chống cự từ phía con đực.
Chưa đủ! Mùi hương này vẫn không thể làm dịu đi cơn nghiện ngập trong họ! Khải Ninh lo lắng liếc nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối mà Hoàng Nam vẫn chưa trở về. Bên trong hắn như có hàng ngàn con sâu đang ngọ nguậy, ngọn lửa khát khao bùng cháy thiêu đốt từng ngóc ngách của tâm hồn...
=
"Hoàng Nam ơi, cậu vẫn chưa về à? "
Bất ngờ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng bị phá vỡ bởi tiếng nói trầm của một nam sinh vang lên, ngân dài giữa không gian yên ắng.
Đã muộn lắm rồi! Hoàng Nam lặng lẽ thở dài, trong lòng ngập tràn sự chán nản khi nghĩ đến việc phải về nhà. Nhưng ngoài ngôi nhà đó ra, cậu cũng chẳng biết đi đâu về đâu. Kể từ khi cha mẹ qua đời, căn nhà duy nhất của gia đình đã bị thế chấp để trả nợ. Giờ đây, nơi duy nhất cậu có thể dừng chân lại chính là căn biệt thự mà cậu đang làm giúp việc.
Cậu đạp xe chầm chậm trên con đường quen thuộc để trở về nhà, lòng đầy những lo âu và sợ hãi không ngừng. Con đường này vốn bình thường chẳng có gì đặc biệt, nhưng chỉ vài tháng trước, nơi đây đã xảy ra một vụ án nghiêm trọng, cướp của và gϊếŧ người.
Nạn nhân là một sinh viên trẻ tuổi thuộc trường đại học A, ngôi trường nằm ngay sát bên cạnh trường của cậu. Từ ngày xảy ra sự việc, con đường này trở nên vắng vẻ và lạnh lẽo hơn, như thể vẫn còn âm vang của nạn nhân hôm ấy!
Vừa bước vào nhà, Hoàng Nam lập tức bị bao trùm bởi hơi thở nồng nặc sự thèm muốn và mùi pheromone đầy áp lực từ hai Alpha cực đại.
"Vì sao giờ này mới về?"
Lục Ninh chậm rãi tiến lại gần, đôi mắt như phủ một tầng dịu dàng khó tả. Ngón tay anh khẽ nâng lên, nhẹ nhàng vén một lọn tóc mềm mại đang buông lơi bên gò má Hoàng Nam, để lộ làn da trắng trẻo dưới ánh sáng mờ nhạt.
Mái tóc của Hoàng Nam nhuốm chút nhạt nhòa, dường như càng làm nổi bật đôi mắt trong veo, sâu thẳm của cậu. Khoảng cách gần đến mức, Lục Ninh có thể cảm nhận rõ rệt hương thơm mát lành của sữa tắm bạc hà phảng phất quanh cậu – một mùi hương tươi mới, đủ khiến lòng người rung động và nảy sinh cảm giác quyến luyến, chẳng muốn buông rời.
"Vào thay đồ rồi chuẩn bị bữa tối đi, tôi chưa từng gặp người giúp việc nào để chủ nhà phải chờ đợi đến thế! Đói đến quặn cả bụng rồi đây."
Khải Ninh lại khoác lên mình dáng vẻ kiêu ngạo thường thấy. Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lùng, sắc bén và không kém phần cay nghiệt như mọi lần.
Hoàng Nam khẽ thở phào, vội cúi đầu xin phép trước khi nhanh nhẹn chạy vào bếp chuẩn bị bữa tối cho chủ nhân. Cậu nhóc ngây thơ này chẳng hề hay biết rằng, một "bữa tối" khác thường đang chờ đợi phía trước. Mà hơn thế, chính cậu sẽ là "nguyên liệu" chính cho bữa tiệc hôm nay.