Một bà thím tốt bụng thấy cô như vậy, nói.
“Nhìn cả người cháu ướt sũng rồi, nhanh về nhà thay quần áo đi, cẩn thận lại bị bệnh.”
Sau khi nói xong, muốn đi lên đỡ cô.
Bây giờ quần áo trên người của Hạ Thanh Nịnh có cũng như không, cô đâu tiện đứng lên.
Rất nhanh mọi người cũng phát hiện ra cô bối rối, nhưng không ai chịu đưa quần áo.
Việc này cũng không có gì kỳ lạ, đừng nói mọi người đi ra ngoài không mang nhiều quần áo, cho dù có, niên đại này ăn cơm đều phải dùng phiếu, mua vải cũng cần phiếu, ai lại hào phóng như vậy, tùy tiện đưa cho người xa lạ một bộ đồ.
Ngay lúc Hạ Thanh Nịnh xấu hổ lại bất lực, một chiếc áo khoác rộng phủ lên người cô.
Cô ngẩng đầu đối mặt với một đôi con ngươi màu hổ phách, chính là người đàn ông vừa mới cứu mình.
Không chờ cô lên tiếng nói cảm ơn, người đàn ông đã đứng dậy rời đi rồi.
Anh có đôi chân dài, đi mấy bước đã đi xa, chỉ để lại một bóng lưng cao lớn.
“Người lính này xem như không tệ, vừa cứu người lại đưa áo.”
“Đúng thế, áo khoác tốt như vậy, nhìn là biết không rẻ, nói cho là cho.”
“Còn không để lại tên tuổi, cũng chẳng lôi kéo làm quen với cô gái, đúng là hiếm có.”
Trong một loạt tiếng khen ngợi, Hạ Thanh Nịnh như có điều suy nghĩ nhìn về bóng lưng màu xanh quân đội kia, chẳng trách lần đầu tiên nhìn thấy anh lại cảm thấy lạ lẫm quen thuộc.
Người kia và Lục Quan Trạch đời này có tám chín phần tương tự, nhưng dù sao cũng là người trong sách, ngũ quan và tỉ lệ dáng người càng thêm ưu việt hơn.
Chẳng qua hiển nhiên ông chồng hờ kia của cô cũng không nhận ra cô.
Nghĩ qua cũng không thấy gì kỳ lạ, Lục Kinh Chập và nguyên chủ ở chung với nhau chưa đến nửa tháng đã đi, vừa đi chính là bốn năm.
Khi đó nguyên chủ từ nông thôn đến, còn chưa đủ 16 tuổi, bởi vì thời gian dài dinh dưỡng không đầy đủ, gầy đến như mầm hạt đậu, da thịt vàng như nến, dáng người thấp bé, hoàn toàn không nảy nở.
Tính cách lại nhát gan nhu nhược, lúc đối mặt với anh luôn cúi đầu đi vòng qua, anh ngay cả mặt của cô cũng chưa thấy mấy lần.
Mà sau khi Lục Kinh Chập rời đi nơi này bốn năm, nguyên chủ ở trong thành, ăn ở đều được cải thiện rất nhiều, còn đi làm trong nhà xưởng quốc doanh, học cách ăn mặc, người cao hơn, da trắng, dáng người cũng trở nên có lồi có lõm.
Có thể nói là thay da đổi thịt, cùng với trước kia như hai người khác nhau.
Không biết lát nữa Lục Kinh Chập nhìn đến chính mình bây giờ sẽ có biểu cảm gì.
Đợi Lục Kinh Chập đi xa, Hạ Thanh Nịnh thu lại suy nghĩ của mình, khép chặt áo khoác, chiếc áo khoác này rất dài, rất rộng, bao lấy cơ thể nhỏ xinh của cô, cô đứng lên nói cảm ơn mọi người.
“Hôm nay cảm ơn mọi người.”