Nhưng cố tình Mạc Hiểu Hiểu lại chung tình với Lục Kinh Chập đã kết hôn, từ chối một đám người theo đuổi, không kìm lòng được lại ngấm ngầm chịu đựng, khắc chế yêu anh.
Về sau đứa nhỏ của nguyên chủ ra đời, lại là một đứa bé tàn tật, thiểu năng trí tuệ, nguyên chủ cảm thấy đây là mình tạo nghiệt, tinh thần trở nên thất thường, cả ngày điên điên khùng khùng.
Cho dù như vậy, nam chính cũng không vứt bỏ mẹ con bọn họ, về sau thân thế của đứa nhỏ lộ ra, nguyên chủ xấu hổ không chịu nổi, sau cùng ôm con nhảy sông tự sát.
Không có vợ trước cản đường, cuối cùng Mạc Hiểu Hiểu dùng thâm tình đả động Lục Kinh Chập, hai người vui vẻ kết đôi, cuộc sống bên nhau hạnh phúc.
Quyển tiểu thuyết niên đại này là do bạn cùng phòng thích đọc truyện của Hạ Thanh Nịnh phát hiện ra, từ tên của nhân vật chính trong tiểu thuyết, dễ dàng suy đoán ra tác giả chính là bạn cùng lớp Mạc Xuân Hiểu.
Mạc Xuân Hiểu này đến từ một vùng núi, sinh ra trong một gia đình không tốt, cha suốt ngày say rượu đánh bạc, cuộc sống của cả nhà dựa vào mẹ bày sạp ăn vặt để duy trì, thành tích của Mạc Xuân Hiểu rất tốt, nhưng tính tình mẫn cảm tự ti, tính tình cổ quái, trong lớp có rất ít người sẵn lòng cùng cô ta qua lại.
Hạ Thanh Nịnh và cô ta không sống cùng một ký túc xá, bình thường hai người không nói chuyện với nhau.
Sở dĩ Mạc Xuân Hiểu có địch ý lớn như vậy với Hạ Thanh Nịnh, lấy tên cô cho nhân vật vợ trước của nam chính, lại sắp xếp kết cục thê thảm như vậy cho cô, đại khái là vì có tin đồn nam thần khoa Lục Quan Trạch thích Hạ Thanh Nịnh, mà Lục Quan Trạch vẫn luôn là người mà Mạc Xuân Hiểu thầm mềm.
Mạc Xuân Hiểu muốn tưởng tượng chuyện tình của mình và nam thần như thế nào, Hạ Thanh Nịnh không xen vào.
Thế nhưng cô ta lại coi cô thành tình địch giả tưởng, lại lấy tên cô cho nhân vật vợ trước của nam chính trong tiểu thuyết, miêu tả cô vừa ngu vừa xấu xa, đơn giản khiến người ta buồn nôn.
May mà mình xuyên đến kịp thời, không để cho chủ nhiệm phân xưởng kia thành công, nếu không dựa theo nội dung cốt truyện trong sách bị thất thân, chính mình rơi vào thế bị động.
Cô chải chuốt xong nội dung cốt truyện, một đám người xông đến.
“A di đà phật, còn sống, còn sống, đúng là dọa chết người!”
Một bà thím hiền hòa nói, nói xong còn hỏi thăm.
“Cháu gái, cháu không sao chứ, nhìn dáng dấp xinh đẹp của cháu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc, cha mẹ cháu khóc chết mất!”
“Đúng đó, may mà cô gặp may, gặp được một người biết bơi, nếu không hôm nay nhất định nằm ở chỗ này…”
Người bên cạnh cũng vội nói.
“Hắt xì…” Hạ Thanh Nịnh vừa muốn nói chuyện, há miệng lại là hắt xì hơi một cái trước.
Bờ sông gió lớn, trên người Hạ Thanh Nịnh chỉ mặc chiếc váy mỏng, còn ướt đẫm, bị gió thổi như vậy, vô thức co rụt người.