Phương Ninh Hinh đã trải qua hơn hai tháng kể từ ngày đau buồn mất ba mẹ. Nỗi đau vẫn còn đó, nhưng cô cố gắng lạc quan hơn, biết rằng ba mẹ ở trên thiên đường chỉ mong hai anh em cô sống tốt.
Trong thời gian này, Phương Ảnh Quân luôn chăm sóc và hỗ trợ Ninh Hinh, nhưng cô cũng nhận thấy sự mệt mỏi và căng thẳng trên gương mặt anh trai. Phương Ảnh Quân vừa phải lo liệu công việc của công ty, vừa dành thời gian ở bên cạnh cô.
Cô biết rằng công việc của hắn bận rộn, lại phải chăm sóc cho cô, cô lại không muốn trở thành gánh nặng của hắn, nên bản thân cô cố gắng vui vẻ, sống tốt hơn.
Một ngày chiều tan học, Ninh Hinh cùng Tống Thiệu Huy cùng đi bộ ra cổng trường. Thiệu Huy nhìn thấy Ninh Hinh có vẻ mệt mỏi, liền muốn rủ cô đi chơi để thư giãn đầu óc.
Ninh Hinh suy nghĩ một lúc, rồi đồng ý với lời mời của Thiệu Huy. Cô cần một khoảng thời gian riêng tự dành cho mình, để xua tan đi những ưu tư và nỗi đau còn vương vấn. Và Thiệu Huy có lẽ là người có thể giúp cô lấy lại tinh thần trong thời điểm khó khăn này.
“Phương Ninh Hinh, chúng ta nên chơi trò trước đây”
Tống Thiệu Huy đưa Phương Ninh Hinh đến khu vui chơi giải trí, cả hai đang đứng giữa không gian rộng lớn, xung quanh là những trò chơi cảm giác mạnh. Phương Ninh Hinh nhìn những thấy thích thú với trò vòng quay không gian, liền đồng ý với Tống Thiệu Huy mua vé, nhưng cô nào biết được sắc mặt của Tống Thiệu Huy lại chuyển sang tái mét, đi mua vé một cách miễn cưỡng.
“Thiệu Huy, tôi màu này, cậu màu này đi”
Phương Ninh Hinh rất tự nhiên chọn cho mình chiếc ghế có màu cô yêu thích, lại “chỉ định” chiếc ghế màu đỏ gần đó dành cho Tống Thiệu Huy”
“Ok theo ý cậu đó”
Phương Ninh Hinh cười một cách hài lòng, khi tất cả sẵn sàng, Phương Ninh Hinh hoà mình vào trò chơi, cảm giác lơ lửng trên cao rất lạ, nhưng Phương Ninh Hinh lại rất thích, cô la hét thật đã, không để ý đến Tống Thiệu Huy ở phía sau, hai mắt nhắm chặt cầu mong trò chơi mau kết thúc.
“Ah.. thích thật”
Phương Ninh Hinh đến quầy nhận lấy balo của mình, nhìn balo của Tống Thiệu Huy còn đó, nhưng chưa thấy anh, cô xoay người tìm thì đã thấy Tống Thiệu Huy lảo đảo đi đến, trong rất buồn cười.
“Balo của cậu. Tống Thiệu Huy, cậu sao thế”
Phương Ninh Hinh có vẻ đã đoán ra được Tống Thiệu Huy không chơi được trò này, nhưng vẫn bất chấp đồng ý theo đề nghị của cô, khiến cho anh bây giờ đang trong trạng thái dở khóc dở cười này.
“Không sao, tớ vẫn ổn. Nào chơi trò khác đi”
“Là cậu nói đó nhé”
Phương Ninh Hinh đang cao hứng, cô chơi hết trò này đến trò khác, trò nào Tống Thiệu Huy chơi không được thì cô cũng chơi một mình, để Tống Thiệu Huy giữ balo cho cô.
Tống Thiệu Huy đứng một góc, tay giữ chiếc balo màu hồng xinh xắn của cô, ánh mắt lại nhìn cô đang hoà mình vào trò chơi tàu lượn siêu tốc. Nhìn cô vui vẻ như vậy, Thiệu Huy cũng vui lây theo. Nhưng có điều điện thoại trong balo của cô nãy giờ cứ reo liên tục.
“Ninh Hinh, điện thoại trong balo của cậu cứ reo liên tục này”
Phương Ninh Hinh lúc này mới chợt nhớ ra tối nay có hẹn ăn cơm với anh trai, nhưng giờ này đã 18 giờ 30 phút. Mở điện thoại lên thì đúng là những cuộc gọi nhỡ đều đến từ anh trai cô. Chiều này cô quyết định đi chơi, nhưng không có thông báo cho hắn biết.
“Thiệu Huy chúng ta chơi đến đây thôi, tôi phải về rồi”
Nghe Phương Ninh Hinh nói thế, nhìn nét mặt của Ninh Hinh thì Tống Thiệu Huy cũng đoán được cô có việc quan trọng cần trở về. Anh vẫn rất vui vẻ đồng ý.
“Được thôi, chiều ý cậu tất, kkk”
“Bye bye”