Em Là Ánh Sáng Đời Anh

Chương 12: Cách thức khiến cô tự quay về

Thấp thoáng cũng một vài tháng trôi qua, Phương Ninh Hinh đã được chuyển sang một ngôi trường mới, ngôi trường có truyền thống lâu đời và chất lượng đào tạo tốt nhất. Mấy tháng nay Phương Ninh Hinh nghe lời hắn, không dám chống đối, cô đang chờ đợi ba mẹ của cô về để thoát khỏi cảnh kiểm soát này. Bởi lẽ ra, Phương Ninh Hinh hiện tại ngoài mặt là vui vẻ nghe theo mọi sự sắp xếp của anh trai, nhưng trong lòng không chút nào muốn thuận theo ý hắn. Trái tim đơn sơ của Ninh Hinh không thể hiểu nổi lý do tại sao anh trai lại hành động như vậy. Nhưng cô nhớ đến sự đe dọa của hắn đối với Lăng Phong, thật khiến cô phải suy nghĩ lại. Bản tính của Phương Ninh Hinh vốn lương thiện, cũng hay giúp đỡ người khác nên cô không muốn vì chuyện của bản thân mình mà làm liên luỵ đến người khác.

Hôm nay cô được nghỉ không phải đến trường, ngoài việc học tập trên phòng, cô thường hay xuống vườn hoa chăm sóc những khóm hoa mà cô đã tự tay trong. Trong biệt thự Phương gia này, ngoài căn phòng của cô ra thì vườn hoa có lẽ là nơi cô thường xuất hiện nhất, nơi đó rất yên bình với cô.

Nhưng hôm nay Phương Ninh Hinh không xuống vườn hoa, cô xuống nhà với chiếc balo trên tay, cô mặc chiếc áo phông trắng, quần jean, chân đi giày sneaker, mái tóc được buộc đuôi ngựa phía sau trông vô cùng năng động.

“Tiểu thư định ra ngoài sao?”

Thím Trường rút kinh nghiệm nhiều lần, mỗi lần cô đi ra ngoài bà phải hỏi cho bằng được cô muốn đi đâu để báo cáo lại với hắn. Sự việc lần đó, hắn mang cô về trong trạng thái say sỉn, mặt cô đỏ bừng, miệng thì không ngừng phản đối hắn. Lúc đó bà lại thầm cầu nguyện trong lòng, tình cảm anh em họ sẽ không bị ảnh hưởng. Ông bà chủ đi công tác đã lâu, nhưng vẫn chưa thấy về, nên trong nhà này chỉ còn mỗi hai anh em cô.

“Vâng,cháu được nghỉ một vài hôm nên cháu muốn về nhà thăm ba mẹ nuôi. Thím Trương cứ báo với anh trai cháu”

Phương Ninh Hinh vẫn rất lễ phép với Thím Trương, nhưng vấn đề ở đây là cô không muốn nói chuyện với hắn nữa, nên mới nhờ Thím Trương báo với hắn. Phương Ninh Hinh vừa ra khỏi cửa thì Thím Trương đã nhanh chóng gọi điện thoại báo tin cho hắn.

Phương Ninh Hinh đến nhà ba mẹ nuôi liền thấy Giang Lệ và Hà Sâm đang tất bật với quán ăn nhỏ, nhưng nhìn hai người phối hợp rất ăn ý với nhau. Phương Ninh Hinh nhìn thấy cảnh này trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, một cảm giác rất dễ chịu.

“Ba, mẹ, Song Nhi về rồi đây”

Giang Lệ và Hà Sâm đang tất bận cũng dừng tay lại nhìn cô gái nhỏ của mình, họ không tin được hôm nay cô lại xuất hiện ở đây.

“Song Nhi, con về rồi”

Giang Lệ mừng rỡ ôm chặt lấy cô, nhận được cái ôm ấm áp từ Giang Lệ, Phương Ninh Hinh cũng ôm lấy bà.

“Ba mẹ, hai người sống có tốt không?”

Dù Phương Hạo Thiên và Triệu Thiên Tuệ sau khi nhận lại con gái của mình, họ cũng có ý định giúp đỡ gia đình của Giang Lệ và Hà Sâm có điều kiện tốt hơn. Nhưng họ lại một mực từ chối, đối với họ tình cảm là trên hết, chỉ cần cô con gái nhỏ này của họ là được.

Phương Ninh Hinh đem cất balo của mình sau đó ra trước nhà phụ dọn quán với Giang Lệ.

Người đàn ông đứng từ xa trông bộ Tây trang màu ghi, hắn đang đeo mắt kính đen nhìn về cảnh gia đình hạnh phúc phía trước. Ánh mắt khẽ nheo lại khi thấy nét mặt vui vẻ đầy sự tự nhiên của cô khi dành cho họ, hắn có chút ghen tỵ.

“Ông chủ, chúng ta có nên qua đó không?”

Finn trợ lý của hắn mạng phép hỏi hắn, vì thấy sắc mặt hắn có phần thay đổi, anh để ý cả anh và ông chủ đứng ở đây nhìn toàn bộ sự việc phía xa xa kia cũng đã được gần mười lăm phút hơn.

“Không cần, cứ để cô ấy chơi cho thoải mái. Gọi điện thoại cho trường, gọi cô ấy về đi học”

Phương Ảnh Quân cho tay vào túi quần sau đó vào ngồi lại trong xe, để lại Finn đang bận rộn với chiếc điện thoại trên tay. Ngoài mặt hắn nói để cho cô thoải mái, nhưng trong tâm lại muốn cô quay về nhà ngoan ngoãn nghe lời hắn. Nhưng lần này hắn sẽ không ra mặt và có những hành động khiến cô sợ hãi nữa, thay vào đó hắn sẽ có cách thức khác khiến cô tự quay về.