"Bốp"! Yêu khí bên ngoài kiệu hoa bị ngôi sao may mắn đánh tan, đồng thời chiếc kiệu hoa cũng bị đánh cho tan tành.
Nữ yêu mặc hỉ phục đỏ bay ra từ trong kiệu hoa, cái miệng to như chậu máu tức giận đến mức bốc ra khói đen.
"Các ngươi dám phá hủy kiệu hoa của ta!"
Đôi mắt đỏ ngầu của ả ta trừng trừng nhìn Trương thiên sư, cái miệng to như chậu máu kia dường như muốn nuốt chửng lão.
Trương thiên sư nắm chặt một lá bùa trong tay, lặng lẽ lùi lại hai bước.
"Ta vốn định ăn xong thằng nhóc này rồi mới đối phó với các ngươi, đã vậy các ngươi đã vội vàng muốn chết, lão nương sẽ thành toàn cho các ngươi!"
Nữ yêu mặc hỉ phục gào thét thảm thiết, từ phía sau ả ta liền xuất hiện hàng chục tiểu yêu.
Đám tiểu yêu này, tên nào tên nấy đều cầm đại đao, vung vẩy lao về phía Trương thiên sư và Phong Minh.
Nữ yêu cũng không rảnh rỗi, chỉ thấy ả ta xòe tay ra, trong tay liền xuất hiện một thanh loan đao tỏa ra yêu khí.
Dùng thanh loan đao chém một nhát vào không trung, một luồng cương phong liền quét về phía bên này.
Trương thiên sư thấy đám tiểu yêu vung đao lao tới, lại thấy nữ yêu tạo ra một luồng cương phong, liền siết chặt lá bùa trong tay, cả người bay vυ't lên không trung.
Nữ yêu vẫn chưa chịu dừng lại, tiếp tục vung thêm hai đao về phía lão. Trương Thiên Sư lại đạp gió, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
Phong Minh ở dưới đất tay không đánh nhau với đám tiểu yêu, sau đó lại cướp được một cây đại đao từ tay một tiểu yêu.
Thấy Trương thiên sư bay lên không trung, phản ứng đầu tiên của hắn là phải bảo vệ Sở Vân Hi thật tốt.
Một tay hắn vung đại đao, chém gϊếŧ đám tiểu yêu, tay kia vẫn nắm chặt tay Sở Vân Hi không buông, chỉ sợ lơ là một chút, cô bé mũm mĩm này sẽ bị đám tiểu yêu bắt đi, ăn thịt.
Trương thiên sư trên trời đã chẳng thấy bóng dáng đâu, tình hình chiến đấu dưới đất lại càng thêm căng thẳng.
Thấy nữ yêu cầm loan đao sắp xông tới, Phong Minh càng không dám lơ là, cây đại đao trong tay càng vung vẩy điên cuồng hơn.
"Huynh mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi." Sở Vân Hi đứng sau lưng hắn đột nhiên nhẹ giọng nói.
"Không mệt, ta mà nghỉ, e rằng chúng ta sẽ phải bỏ mạng ở đây." Phong Minh đầu cũng không quay lại, đáp.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy gáy bị vật gì đó đập mạnh vào, hai mắt tối sầm, cả người đổ gục về phía trước.
"Tự đánh lẫn nhau, thú vị đấy." Nữ yêu thấy cảnh này, không nhịn được cười ha hả.
Người đánh ngất Phong Minh không ai khác, chính là Sở Vân Hi, người mà hắn luôn ra sức bảo vệ.
Lúc này, Sở Vân Hi đang lơ lửng giữa không trung, chân không hề chạm đất nhưng vẫn có thể đứng vững.
"Sống không tốt sao, cứ phải tìm đến cái chết." Giọng điệu Sở Vân Hi mang theo vài phần châm biếm, hoàn toàn khác xa với cô bé ngoan ngoãn, đáng yêu lúc nãy.
Chỉ thấy hai tay tiểu nha đầu nhanh chóng kết ấn: "Thiên Địa Vô Cực, Lôi Thần Tá Pháp!"
Pháp lệnh vừa xuất ra, từ nơi kết ấn trên tay Sở Vân Hi liền lóe lên một tia chớp, đánh thẳng về phía nữ yêu.
Nữ yêu biến sắc, vung vũ khí trong tay lên chống đỡ. Nhưng ả ta quên mất, vũ khí trong tay ả ta vốn là một thanh loan đao, dùng nó để chống đỡ tia chớp chỉ càng làm cho tia chớp đánh xuống nhanh hơn.
"Á!!!!" Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp khu rừng, nữ yêu bị tia chớp đánh cho tan thành từng mảnh.