Cuộc đối thoại của đám yêu quái cứ thế vang vọng trong khu rừng, chẳng thấy bóng dáng một sinh vật sống nào mà lại nghe thấy tiếng người nói chuyện, cảnh tượng này quả thực quỷ dị đến tột cùng.
Trương thiên sư dò dẫm từng bước về phía trước, cây phất trần trong tay đã bị lão siết chặt đến mức sắp gãy làm đôi.
Phong Minh cũng nâng cao cảnh giác, mắt láo liên quan sát xung quanh, đề phòng yêu quái từ đâu bất ngờ xông ra.
"Thí chủ hãy đứng sau lưng bần đạo, có bần đạo ở đây, nhất định sẽ bảo vệ thí chủ chu toàn."
Trương thiên sư vung vẩy cây phất trần, cố tình bước chậm lại để đợi Phong Minh và Sở Vân Hi.
Có lẽ bị yêu khí nồng nặc trong rừng làm cho khó chịu, Sở Vân Hi ho khan một tiếng.
"Trong rừng này e là có huyễn thuật, chúng ta cứ đi thế này cũng chẳng ích gì."
Trương thiên sư phất mạnh cây phất trần, lập tức đứng im tại chỗ.
Phong Minh nghe Thiên Sư nói vậy, nào dám không nghe theo.
"Tiểu muội muội, muội không được chạy lung tung đấy. Lát nữa muội phải ở sát bên ta, chỉ cần có ta ở đây, nhất định sẽ không để muội xảy ra chuyện gì."
Phong Minh lo lắng cô bé ham chơi, bèn mở miệng dặn dò liên tục.
"Ừm, huynh yên tâm, muội sẽ không chạy lung tung đâu."
Sở Vân Hi mỉm cười, bước đến đứng giữa hắn và Trương thiên sư còn kéo kéo vạt áo của sư phụ: "Muội sẽ đứng giữa huynh và sư phụ, chắc chắn không chạy lung tung."
Một cô bé vừa xinh xắn, mũm mĩm lại ngoan ngoãn thế này, thử hỏi có ai mà không yêu cho được.
"Trong rừng có huyễn thuật, thí chủ hãy lui lại, xem bần đạo phá giải huyễn thuật này."
Trương thiên sư đột nhiên vung mạnh cây phất trần, rồi đẩy Phong Minh và Sở Vân Hi lùi lại hai bước, hét lớn một tiếng.
Trong bóng tối, lão nhanh chóng niệm chú, một lá bùa màu tím nhạt hòa tan vào ấn quyết, rồi từ tay lão tỏa ra một vầng sáng màu tím nhạt.
Vầng sáng vừa xuất hiện, huyễn tượng trong khu rừng liền tan biến, từng đôi mắt đỏ ngầu hiện lên trong bóng tối, trông vô cùng đáng sợ.
Phong Minh nắm chặt tay Sở Vân Hi, kéo cô bé ra sau lưng bảo vệ.
Phía trước, trong khu rừng rậm rạp, một tân nương mặc hỉ phục đỏ chói, miệng há to như chậu máu đang đứng giữa đám yêu quái.
Trước mặt ả là một chiếc kiệu hoa, tân nương vung tay áo đỏ, bản thân liền biến mất khỏi vị trí ban đầu.
"Đưa tân lang của lão nương vào đây, lão nương sẽ dùng hắn để bồi bổ nguyên khí."
Thiếu niên mà ả ta nhắc đến có khuôn mặt tuấn tú, nước da trắng nõn, rất được lòng mụ yêu bà này.
Tuổi mười lăm, mười sáu, đối với ả ta mà nói, quả thực là món đại bổ.
Chiếc kiệu hoa kia chính là sào huyệt của ả, thiếu niên này chỉ cần bước vào kiệu hoa, lập tức sẽ hóa thành chất dinh dưỡng cho ả, toàn bộ dương khí đều sẽ bị ả hút cạn.
Đám tiểu yêu nâng thiếu niên nằm ngửa lên, từng bước đưa hắn tiến về phía chiếc kiệu hoa.
Chiếc kiệu hoa màu đỏ, xung quanh bao phủ bởi yêu khí nồng nặc, vừa quỷ dị lại vừa thần bí, trông vô cùng đáng sợ.
Trương thiên sư và Phong Minh vừa đến nơi thì đúng lúc nhìn thấy thiếu niên sắp bị đưa vào kiệu hoa, Trương thiên sư sốt ruột, vội vàng ném một vật màu tím nhạt trong tay ra.
Đó là một ngôi sao may mắn được gấp bằng bùa chú, Trương thiên sư dồn hết sức lực vào cú ném này, ngôi sao may mắn đập thẳng vào chiếc kiệu hoa.