Nói xong, lão xách theo thanh trường kiếm đi vào chính điện của đạo quán, Phong Minh sốt ruột cũng theo sau.
Chính điện của đạo quán thờ một pho tượng thần, Phong Minh liếc qua một cái, nhưng chẳng nhớ nổi đây là vị tôn thần nào.
Trương thiên sư đặt thanh trường kiếm lên chiếc bàn thờ dưới chân pho tượng, rồi lấy ra một nén hương, phẩy nhẹ một cái, nén hương không lửa mà tự bốc cháy.
Trương thiên sư hai tay cầm hương, thành kính cầu khấn.
Phong Minh lòng như lửa đốt, mấy lần định lên tiếng thúc giục, nhưng lại sợ đắc tội với Thiên Sư.
Hắn đành cầu cứu Sở Vân Hi đang đứng cạnh bàn thờ, hy vọng cô bé có thể thay hắn mở lời giục thiên sư.
“Ngươi ra ngoài đợi trước đi, sư phụ cầu phúc xong sẽ ra.” Sở Vân Hi nói, giọng mềm mại, ngọt ngào.
Phong Minh nhìn Thiên Sư đang nhập định, thì ra là đang cầu phúc!
Nghĩ ngợi một lát, Phong Minh nghe lời, lui ra ngoài.
“Đồ nhi à, sư phụ chân mềm nhũn rồi.” Trương thiên sư quay lưng về phía Sở Vân Hi, giọng nói có phần run rẩy.
“Lúc nãy con nói yêu khí bên kia rất nặng, chúng ta qua đó thật sự không nguy hiểm gì chứ?”
Giờ phút này, Trương thiên sư đâu còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt lúc nãy, lão nhìn Sở Vân Hi, hai thầy trò như đổi vai cho nhau.
“Sợ gì, con đi cùng sư phụ mà.” Sở Vân Hi thản nhiên đáp.
“Thật sao, con thật sự sẽ đi cùng ta? Vậy con nhất định phải bảo vệ sự an toàn của ta, ta còn chưa muốn chết đâu.”
Trương thiên sư ngồi xổm xuống trước mặt Sở Vân Hi, tội nghiệp cầu xin.
“Đứng dậy, còn lải nhải nữa con ném sư phụ xuống vực đấy.” Sở Vân Hi lạnh lùng nói, khuôn mặt trẻ con thoáng nét hung dữ.
“Đừng, đừng mà.” Trương thiên sư vội vàng xua tay.
“Ta đứng dậy ngay, đồ nhi con đã hứa đảm bảo an toàn cho ta rồi đấy.”
Trương thiên sư sợ hãi vô cùng, vừa nghe Sở Vân Hi nói liền vội vàng đứng dậy.
Sở Vân Hi hư không biến ra một lá bùa đưa cho Trương thiên sư, ôgn ta mừng rỡ.
Phong Minh đứng ngoài đợi đến sốt ruột, vẫn không nhịn được lên tiếng thúc giục: “Thiên sư, nhân mạng quan trọng, xin hãy nhanh lên.”
Vừa dứt lời, Trương thiên sư đã từ chính điện bước ra.
“Đi thôi, là ở sâu trong khu rừng rậm phía tây đúng không?”
Trương thiên sư kéo Phong Minh đi, lúc này lão lại khôi phục dáng vẻ tiên phong đạo cốt.
“Vâng, rừng rậm phía tây.” Phong Minh kinh ngạc, Trương thiên sư quả nhiên là cao nhân, vậy mà có thể tính ra được hắn cầu cứu vì chuyện gì.
Lại thấy Sở Vân Hi lon ton đôi chân ngắn cũng đứng cạnh Trương thiên sư, hắn không khỏi nhíu mày.
“Thiên sư, trong rừng rậm kia nguy hiểm vô cùng, cô nương này tốt nhất không nên đi theo, kẻo lại dọa sợ cô ấy.”
Sở Vân Hi quay sang cười ngọt ngào với hắn, hai lúm đồng tiền trên má, vừa đáng yêu vừa dễ thương.
“Không, cứ để con bé theo, sau này nó còn phải kế thừa y bát của ta, tự nhiên không thể sợ hãi những cảnh tượng này.”
Trương thiên sư nhất quyết muốn dẫn theo đồ đệ yêu quý, Phong Minh cũng không tiện nói thêm gì nữa. Chỉ thầm nghĩ trong lòng, lát nữa vào rừng rậm, hắn phải cẩn thận hơn, Trương thiên sư giúp hắn cứu tiểu vương gia, hắn sẽ giúp Trương thiên sư bảo vệ tốt tiểu đồ đệ.
Hắn đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy chân hẫng một cái.