Phong Minh đứng trước cửa đạo quán, sốt ruột như kiến bò chảo lửa. Hắn rời đi đã nửa canh giờ rồi, chẳng biết tiểu vương gia nhà hắn còn cầm cự được bao lâu nữa.
Tìm mãi chẳng thấy lối vào, hắn vừa lo lắng vừa bực bội, đành lòng vòng quanh đạo quán, toan tính xem có thể trèo tường vào trong hay không.
“Phúc thọ vô lượng thiên tôn.” Một giọng nói vang vọng từ trong đạo quán vọng ra, nghe trầm ấm, hùng hồn.
Phong Minh mừng rỡ trong lòng, ngẩng đầu lên thì thấy Sở Vân Hi, cô bé lúc nãy vừa biến mất, giờ lại xuất hiện cùng một đạo sĩ tóc bạc phơ.
Ông lão này không chỉ tóc bạc, mà râu cũng bạc trắng, rủ xuống tận ngực, tay lại cầm cây phất trần trắng muốt, trông tiên phong đạo cốt, khiến người ta nhìn vào đã thấy kính nể.
Cao nhân đây rồi, chắc chắn là cao nhân!
“Thí chủ, tìm bần đạo có phải là vì chuyện trừ yêu diệt ma?” Trương thiên sư một tay cầm phất trần, tay kia vuốt chòm râu bạc, cất tiếng hỏi.
“Vâng.”
Phong Minh vội vàng hành lễ với Trương thiên sư, giọng điệu cung kính vô cùng. Sở Vân Hi khoanh tay trước ngực, khẽ nhướn mày với Trương thiên sư.
Phong Minh còn định trình bày lý do cầu cứu, Trương thiên sư đã ngắt lời hắn.
“Chỉ là yêu quái cỏn con, không đáng nhắc tới. Bất quá, hàng yêu phục ma vốn là trách nhiệm của kẻ tu đạo chúng ta, thí chủ đã cất công tìm đến, bần đạo đi cùng ngươi một chuyến cũng chẳng sao.”
Trương thiên sư vuốt ve chòm râu bạc phơ, trên mặt nở nụ cười từ bi, thương xót chúng sinh.
“Đa tạ thiên sư.” Phong Minh mừng rỡ.
“Hai trăm lượng bạc.” Trương thiên sư nói tiếp.
“Hả?” Phong Minh đang mừng lại chuyển sang kinh ngạc.
“Chuyến đi này hung hiểm, ta lấy ngươi hai trăm lượng bạc không hề nhiều.” Trương thiên sư vuốt râu, liếc nhìn đồ đệ bé bỏng, đáng yêu của mình, cái đứa mà hễ nghe thấy tiền bạc là chân đi không nổi.
“Nhưng mà, lần này ta đi gấp, trên người không mang nhiều ngân lượng như vậy…”
Phong Minh lộ vẻ khó xử, hắn không ngờ người tu đạo ra tay cứu người lại cần tiền bạc. Hắn cứ tưởng cao nhân như thế này đều là những người không màng danh lợi, coi thường vàng bạc tục vật.
“Không sao, lão phu thấy thanh kiếm trong tay ngươi cũng đáng giá đấy. Nếu ngươi có lòng, có thể đem kiếm cầm cố ở đây, đợi thiếu chủ nhà ngươi tai qua nạn khỏi, lại mang ngân lượng đến chuộc là được.”
Trương thiên sư rất dễ nói chuyện, vuốt râu đề nghị.
Sở Vân Hi bị Phong Minh lờ đi nãy giờ, đôi mắt sáng quắc dán chặt vào thanh trường kiếm trong tay hắn, ánh mắt như muốn phát sáng.
Phong Minh ngây người một lúc, cắn răng, hai tay dâng thanh trường kiếm lên.
Thanh kiếm này rất quan trọng với hắn, nhưng an nguy của tiểu vương gia còn quan trọng hơn.
Chỉ cần cứu được tiểu vương gia, đừng nói là thanh kiếm này, ngay cả mạng hắn cũng nguyện dâng hiến.
“Cậu trai trẻ cũng sảng khoái đấy.” Trương thiên sư phong thái tiên nhân, ngay cả động tác nhận kiếm cũng phiêu dật như mây.
“Bần đạo cất kiếm đi, rồi lấy thêm ít đồ cần thiết để hàng yêu.”