Tô Giai Kỳ nhíu mày lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."" Dứt lời liền xoay đầu nhìn về phía cửa sổ, không nói gì thêm.
Biểu tình của Triệu Tử Hy từ sầu muộn chuyển thành kinh ngạc.
Dễ dàng buông tha như vậy sao?
Phương Gia Tuyền cũng là vẻ mặt đơ ra, có chút không tin vào mắt mình.
Chỉ đơn giản vậy thôi hả chị hai, đây có còn là Tô Giai Kỳ ngu ngốc ngang ngược mà cô ta biết không vậy trời?
Hai người kỳ lạ nhìn Tô Giai Kỳ một lúc thì chuông reo lên, đã đến giờ học. Mỗi người đành ôm một bụng nghi ngờ quay về chỗ ngồi.
Triệu Tử Hy trầm tư.
Hôm nay cô ta có chút gì đó rất khác với mọi ngày, nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào thì cô cũng không rõ lắm.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp là một người phụ nữ họ Tịnh, khoảng 38 tuổi, đeo mắt kính trắng, dáng vẻ ôn hòa dễ thân cận, khiến học sinh dễ dàng sinh ra thiện cảm.
Vừa vào lớp, cô giáo Tịnh đã cất giọng dịu dàng nói: ""Các em trật tự, mau lấy sách vở ra, chuẩn bị vào tiết học.""
Các học sinh nhanh chóng thu lại tất cả cảm xúc, vẻ mặt nghiêm túc, ngồi ngay ngắn lại, lấy sách vở ra.
Tô Giai Kỳ cũng lấy sách ra, nhìn lên bảng, một bộ dáng chuyên chú học tập, chuyện này vốn rất bình thường, nhưng rơi vào mắt tất cả mọi người trong lớp giống như gặp quỷ. Đặc biệt là Phương Gia Tuyền và Triệu Tử Hy, bởi vì hai người hiểu rõ Tô đại tiểu thư này hơn ai hết.
Ngay cả cô giáo Tịnh cũng ngây ra, quên luôn phản ứng.
Bầu không khí trong phòng nhất thời im lặng.
Tô Giai Kỳ thấy bọn họ đều nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn sinh vật lạ thì không khỏi nghi hoặc, suy nghĩ chốc lát cô liền hiểu ra.
Thành tích của nguyên chủ có thể nói là cực kỳ kém, từ dưới đếm lên, đã thế còn không chịu học hành tử tế, mỗi lần vào lớp không ngồi soi gương trang điểm, thì cũng là nghịch điện thoại, chưa bao giờ đυ.ng vào sách vở, vì thân phận tiểu thư Tô gia, nguyên chủ mới được vào trường quý tộc, đối với việc này ngay cả hiệu trưởng cũng một mắt nhắm, một mắt mở, nên giáo viên cũng không thể làm gì.
Vì thế, khi thấy Tô Giai Kỳ một bộ dáng muốn học hành nghiêm túc, bọn họ mới khϊếp sợ như vậy.
Đối với việc này học bá Tô Giai Kỳ tỏ vẻ. Đó là nguyên chủ chứ không phải cô, những việc như trang điểm soi gương trong giờ học gì đó, cô không làm được.
Tô Giai Kỳ giả vờ ngước mắt lên, lạnh lùng hỏi: ""Có vấn đề gì sao?"
Mọi người: Tất nhiên là có vấn đề rồi, chính là cô đấy.
Nhưng câu này cũng không ai dám nói ra.
Cô giáo Tịnh hồi phục tinh thần, vội nói: "Không có vấn đề, em cứ tiếp tục."" Nói rồi xoay qua nói với các học sinh.
""Vào tiết thôi các em, cô sẽ kiểm tra từng bạn về bài tập hôm qua.""
Mọi người cũng hồi phục tinh thần, không nhìn Tô Giai Kỳ nữa, nhanh chóng lật sách ra ôn lại bài tập.
Thấy bọn họ không để ý tới mình nữa, trong lòng Tô Giai Kỳ cũng thả lỏng một chút.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn trưa.
Phương Gia Tuyền vốn muốn lôi kéo Tô Giai Kỳ cùng đi xuống nhà ăn, nhưng lại bị cô trực tiếp làm lơ, đi lướt qua cô ta.
Sắc mặt Phương Gia Tuyền vô cùng khó coi, cũng không muốn đi cùng cô nữa.
Trên đường đến canting, Tô Giai Kỳ bị vô số ánh mắt soi mói các học sinh nhìn chằm chằm, mặt cô không biểu cảm, không thèm để ý đến bọn họ.
Vừa tới canting, Tô Giai Kỳ bị cách bài trí nơi này làm cho kinh ngạc.
Diện tích của nhà ăn rất rộng lớn, lấy màu xanh trắng làm chủ đạo, canting được trang hoàng vô cùng sang trọng và thanh lịch, bàn ghế được xếp thành hàng dài, mỗi bản ăn đều cách nhau 2 mét. Bên trái cửa ra vào là nơi lấy thức ăn, các học sinh đều xếp hàng trật tự ngay ngắn chờ lấy thức ăn.
Phần ăn được chia thành 3 loại, bình thường, trung bình và cao cấp.
Phần ăn bình thường là những món ăn đơn giản dành cho học sinh nghèo, không có địa vị và bối cảnh. Phần ăn trung bình thì món ăn sẽ đắc và ngon hơn, chủ yếu dành cho học sinh có điều kiện. Còn phần ăn cao cấp, nguyên liệu món ăn đều là thuộc loại thượng thẩm tốt nhất và ngon nhất, dành cho con cháu gia tộc lớn đại loại như Tô Giai Kỳ.
Tô Giai Kỳ dưới ánh mắt của mọi người trong nhà ăn, bước đến khu vực lấy thức ăn cao cấp, chỗ này rất ít người nên cũng không cần xếp hàng, rất nhanh cô đã lấy được phần ăn của mình.
Cô tìm một góc an tĩnh, không ai chú ý ngồi xuống, đặt phần ăn lên bàn, cầm dao nĩa lên chuẩn bị thưởng thức.
Đột nhiên truyền đến giọng hét kích động của nữ sinh.
""Aaaa… nam thần đến kìa."
""Anh ấy đẹp trai quá đi.""
""Nhưng mà hình như anh ấy đi về phía Tô Giai Kỳ thì phải."
"Không biết lần này sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
Mọi người nhao nhao nhìn qua, ai cũng là vẻ mặt hóng hớt xem kịch vui.
Tô Giai Kỳ bị tiếng hét làm sợ hết hồn, suýt thì ném đi dao nĩa đang cầm trong tay, cô bực bội xoay đầu thì thấy một thiếu niên đi về hướng cô.
Thiếu niên tầm 19 tuổi, cao khoảng 1m 70, gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng, cặp mắt xanh biếc mang theo thần sắc kiêu ngạo, hắn mặc bộ đồng phục màu xanh biển, mái tóc ngắn màu bạc hơi rối loạn, hai nút áo tùy ý mở, cà vạt cũng được thắt lỏng lẻo, hắn một tay đút vào túi quần, thoạt nhìn vừa phong lưu lại đa tình, khiến các nữ sinh khống chế không được mặt đỏ tai hồng.
Tô Giai Kỳ nhìn cái bộ dáng này của đối phương, dùng ngón chân cô cũng đoán được thân phận của hắn.
Đại thiếu gia Cố gia, gia tộc đứng thứ tư ở Giang Thành, cũng là nam chính trong truyện, kiêm chức vị hôn phu của cô - Cố Tử Trạch.