Xuyên Vào Truyện Do Con Bạn Thân Viết

Chương 3: Vừa gặp đã nhào vào lòng

Trường quý tộc lớn nhất Giang Thành có lịch sử hơn một trăm năm, điều kiện dành cho học sinh luôn là đứng đầu trong các trường, như môi trường rộng rãi thoải mái, có hàng trăm đội ngũ giáo viên ưu tú, phương trình dạy học cao cấp, thư viện chứa đựng hàng trăm nghìn loại sách và kiến thức, nhiều tổ chức hoạt động vui chơi thể thao, cantin chuyên nấu đủ loại món như Tây, Anh, Trung...

Những nhân tài tinh anh trên các lĩnh vực khác nhau, đại đa số đều xuất thân từ trường quý tộc.

Vì thế, phàm là các bậc phụ huynh có địa vị quyền lực đều dùng tiền và địa vị để nhét con vào trường này học, với mong muốn con được thành nhân tài tinh anh trên xã hội, cho nên mới nói ngôi trường này chỉ dành cho con cháu nhà giàu, có gia tộc chống lưng. Có rất ít người đậu vào bằng thực lực, dù có cũng cực kỳ ít ỏi.

Vị trí của trường quý tộc nằm ngay trung tâm Giang Thành, kiến trúc mang nét cổ điển nguy nga như học viện hoàng gia trong truyện cổ tích, lấy màu trắng và xanh biển làm màu chủ đạo, trên đỉnh mái trường treo một lá cờ màu xanh biển nhạt, in hoa văn kí hiệu của trường.

Từ cửa chính đến cổng trường là khoảng sân vô cùng rộng rãi, mỗi bên khoảng sân cạnh đặt một cái đài phun nước hình vòng hoa. Xung quanh trồng các loại hoa đủ màu sắc khác nhau, trăm hoa đua nở, tạo thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Hàng loạt chiếc xe sang trọng tiến vào cổng, các nam nữ sinh xuống xe, đều hướng về phía cổng chính mà đi.

Nữ sinh mặc đồng phục màu đỏ, váy ngắn đến đầu gối, ăn diện xinh xắn. Nam sinh thì diện bộ đồng phục màu xanh biển nhạt, mặc quần tây mang giày, dáng vẻ bảnh bao. Trên bộ đồng phục của mỗi học sinh đều có thêu kí hiệu đặc trưng của trường.

Nếu chạm mặt quen biết chỉ gật đầu chào hỏi, thân thiết thì ôm tay khoát vai nói cười rôm rả. Trên người bọn họ đều tràn ngập năng lượng thanh xuân tuổi trẻ.

Chợt một chiếc xe ô tô sang trọng màu trắng vô cùng bắt mắt tiến vào cổng, sau đó một người đàn ông mặc đồ quản gia nhanh chóng xuống xe, mở cửa cho người bên trong.

Một đôi chân dài trắng ngần mang giày bước xuống xe, ngay sau đó gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của Tô Giai Kỳ xuất hiện.

Cô ngước mắt nhìn ngôi trường với kiến trúc nguy nga khủng lồ trước mặt, có chút câm nín.

Thông qua mấy câu miêu tả trong sách cô chỉ cảm thấy hơi quá, nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến mới biết đây không phải gọi là hơi quá, mà phải nói là cực kỳ thái quá.

Từ lúc Tô Giai Kỳ xuất hiện đã thu hút ánh mắt của các nam nữ sinh nhìn qua.

Có một nữ sinh nhịn không được, hâm mộ lên tiếng: ""Đó là ai vậy? Cô ấy xinh đẹp và ngầu quá đi mất.""

Một nam sinh đứng cạnh nghe vậy, đáp lại: ""Không biết, nhưng mà...tôi thấy hình như cô ấy có chút quen mắt.""

""Cậu nói tôi mới để ý, quả thật cô ấy khá quen mắt, rất giống...""

Quan sát Tô Giai Kỳ một lúc, có người chợt nhận ra kinh ngạc hô lên: ""Tô Giai Kỳ! Đó không phải là Tô đại tiểu thư kia sao.""

Mọi người xung quanh nghe thế thì vô cùng kinh ngạc.

""Sao có thể chứ.""

""Ai mà không biết Tô đại tiểu thư không bao giờ mặc đồng phục chứ.""

""Đúng vậy, chẳng phải cô ta thích mặc những bộ đồ hở hang, có màu sắc sặc sỡ lắm sao. Sao đột nhiên lại thay đổi phong cách ăn mặc thế?""

""Chẳng lẽ là do ăn một tát của nam thần cho nên đầu óc tỉnh táo ra...

""Ha ha...có thể lắm chứ.""

Chuyện nam thần vì một nữ sinh thân phận tầm thường, mà ra tay tát vào mặt tiểu thư Tô gia, còn ở trước mặt bao nhiêu người công bố đòi hủy hôn đã sớm truyền ra khắp trường.

Tất cả mọi người không những không đồng cảm, mà còn cảm thấy Tô Giai kỳ đáng đời.

Cô ta ỷ mình là đại tiểu thư Tô gia mà hoành hành ngang ngược trong trường, tùy ý bắt nạt những người địa vị thấp hơn mình, tính cách lại ngạo mạn kiêu căng không coi ai ra gì. Dung mạo xinh đẹp cũng vì mắt thẩm mỹ và phong cách ăn mặc kém mà phá hủy không còn một mảnh, cho nên trong trường này không ai có thiện cảm với Tô Giai Kỳ, cho dù có người tiếp cận cũng chỉ là những người nịnh nọt muốn dựa thế vào Tô gia.

Mặc dù bọn họ không thích Tô Giai Kỳ, nhưng cũng không dám nói thẳng ra trước mặt cô, nói đùa, nếu bọn họ dám đắc tội Tô gia thì đừng hòng sống yên ổn, vì thế chỉ có thể nhỏ giọng cười nhạo chỉ trỏ sau lưng cô.

Dù bọn họ đã đè thấp giọng, nhưng thính giác của Tô Giai Kỳ khá tốt, nên cô cũng nghe được đại khái lời bọn họ nói.

Tô Giai Kỳ thầm chậc trong lòng một tiếng.

Đúng là một đám nhiều chuyện!

Cô không thèm để ý đến bọn họ nữa, dựa theo ký ức trong đầu tìm đến lớp mà nguyên chủ đang học.

Khi thấy cô vừa bước vào lớp, phòng học vốn đang ồn ào nó nhiệt đột nhiên lâm vào an tĩnh. Sau đó, vang lên tiếng xì sầm to nhỏ, đủ loại ánh mắt bắn vào Tô Giai Kỳ, kinh ngạc có, bất ngờ có, chế nhạo có, chán ghét có, càng nhiều hơn là cười trên nỗi đau của người khác.

Tô Giai Kỳ không thèm để ý đến ánh mắt của bọn họ, đi đến chỗ ngồi của mình, kéo ghế ra ngồi xuống.

Đột nhiên, có bóng người nhào đến ôm cánh tay cô, kèm theo giọng nói thiếu nữ lanh lảnh, tràn đầy quan tâm vang lên: ""Kỳ Kỳ! 3 ngày nay sao cậu không đi học? Cậu có biết mình lo cho cậu lắm không?""

Tô Giai Kỳ phản ứng lại, nhìn sang quan sát thiếu nữ này một lúc, liền nhận ra.

Tóc đen, mắt đen, mặt mày thanh tú, giữa khóe mắt có một nốt ruồi. Đây chẳng phải là nữ phụ pháo hôi luôn theo chân nguyên Chủ làm việc xấu, nhị tiểu thư Phương gia, gia tộc đứng thứ hai Giang Thành - Phương Gia Tuyền.

Theo cô nhớ trong cốt truyện, những việc nguyên chủ làm với nữ chính, phân nửa đều là công lao của nữ phụ pháo hôi này, người cô ta ghét nhất thực ra là nguyên chủ, bởi vì cô ta thích nam chính, nguyên chủ và nam chính lại có hôn ước. Nhưng vì thân phận của nguyên chủ cao hơn cô ta, cho nên cô ta không thể làm gì được, chỉ có thể nịnh nọt lấy lòng nguyên chủ, đưa ra chủ ý giúp nguyên chủ đối phó với những nữ sinh có ý tiếp cận với nam chính để trút giận, đặc biệt là nữ chính.

Còn nói bản thân làm tất cả, chỉ vì muốn tốt cho nguyên chủ.

Đúng là giả tạo!

Cô ta cũng là người gián tiếp hại chết mẹ nuôi của nữ chính, kết cục sau này cũng thảm không thua kém gì nguyên chủ.

Tô Giai Kỳ trong lòng cười lạnh, cô nhìn cánh tay của mình đang bị cô ta ôm lấy, lạnh lùng cất tiếng: "Buông tay tôi ra."

Phương Gia Tuyền sửng sốt: "Kỳ Kỳ, cậu bị sao vậy?"

Cô ta chưa từng thấy Tô Giai Kỳ dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện với mình như vậy bao giờ, trong lòng cô ta ẩn ẩn tia bất an.

Tô Giai Kỳ hơi nheo mắt, toàn thân tản ra khí thế lạnh lẽo: "Cậu nghe không hiểu sao, hay là bị điếc, tôi bảo cậu buông tay tôi ra.""

Phương Gia Tuyền bị khí thế của cô dọa sợ, theo bản năng buông tay ra, lắp bắp mở miệng: ""Kỳ Kỳ…"

""Còn nữa…" Tô Giai Kỳ giơ tay, làm động tác bảo cô ta im miệng: ""Sau này, không được gọi tôi thân mật như vậy, tôi và cậu không thân thiết đến mức đó."" Nói đến đây, cô không kiên nhẫn, phẩy phẩy tay giống như xua đuổi chó: "Còn giờ thì cậu lăn về chỗ của mình được rồi.""

Sắc mặt Phương Gia Tuyền xanh trắng đan xen, hé môi còn muốn nói cái gì: "Kỳ…""

Tô Giai Kỳ liếc cô ta một cái, không muốn nhiều lời: ""Lăn."

Phương Gia Tuyền nghẹn lại, vẻ mặt khó chịu xoay người, định quay lại chỗ ngồi.

Một bóng dáng mảnh khảnh đi ngang qua cô ta.

Phương Gia Tuyền chợt dừng bước, nở nụ cười nham hiểm, cô ta giả vờ nghiêng sang một bên, đυ.ng mạnh vào người đang đi qua.

Người kia không kịp phản ứng, bị lực đạo của cô ta làm cho lảo đảo, trực tiếp ngã về phía Tô Giai Kỳ.

Phương Gia Tuyền nhếch môi, một bộ dáng đạt được mục đích.

Cô ta không biết Tô Giai Kỳ hôm nay bị làm sao, đột nhiên lại đối xử với mình lạnh lùng như vậy, nhưng cô ta không tin bị con nhỏ này đυ.ng phải, Tô Giai Kỳ sẽ không nổi giận giáo huấn cho nó một trận. Hơn nữa con nhỏ này, cũng là nguyên nhân khiến nam thần tát vào mặt Tô đại tiểu thư xưa nay vốn kiêu ngạo, trước mặt bao nhiêu người.

Trong mắt Phương Gia Tuyền tràn ngập đắc ý.

Tô Giai Kỳ vốn đang đưa mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động, xoay đầu qua nhìn thì thấy một bóng dáng ngã nhào về phía mình, cô theo bản năng đưa tay đón lấy.

Khi cảm nhận được thân thể mềm mại cứng đờ của thiếu nữ, Tô Giai Kỳ mới lấy lại tinh thần.

"Đứng dậy."

Thiếu nữ tựa hồ cũng phản ứng lại, lập tức đứng bật dậy giống như bị điện giật.

Môi thiếu nữ khẽ mấp máy, cất giọng trong trẻo dễ nghe: "Xin…xin lỗi, không phải tôi cố ý, là…là…" Nhìn về phía Phương Gia Tuyền, muốn nói lại thôi.

Trong lòng thiếu nữ thở dài.

Dù có giải thích thì cô ta cũng không tin, xem ra hôm nay không tránh khỏi rồi.

Tô Giai Kỳ đưa mắt đánh giá thiếu nữ trước mắt.

Tuy ngũ quan còn mang theo tia non nớt, nhưng lại vô cùng mềm mại tinh tế, góc cạnh hoàn mỹ không tì vết như một khối bảo ngọc được chạm khắc tỉ mỉ, làn da trắng mịn như lụa, đôi mắt đen láy trong trẻo xinh đẹp, chiếc mũi cao xinh xắn, đôi môi nhỏ nhắn như nụ hoa mới nở rộ hơi mím lại, đôi lông mày thanh tú hơi chau lại mang theo sầu lo. Mái tóc đen dài mượt mà nhu thuận xõa sau lưng, tóc mái chéo rũ trước trán, có vài sợi tóc rơi xuống hai bên, khiến cho thiếu nữ mang theo vài phần thanh tao nhẹ nhàng. Thoạt nhìn thiếu nữ vô cùng trầm lặng nhu nhược, nhưng trên người lại tản ra một loại khí chất quật cường kiên định, khiến người không thể xem nhẹ.

Tô Giai Kỳ nhướng mày.

Nếu cô đoán không lầm thì người này chính là nữ chính - Triệu Tử Hy.

Không hổ danh là nữ chính, được Trương Thanh Vũ nhào nặn hoàn hảo đến mức không chỗ chê, chỉ với diện mạo này thôi là biết, sau này khi lớn lên, chắc chắn sẽ trở thành một đại mỹ nhân. Nếu vào giới giải trí, nói không chừng sẽ bưng về luôn cái cúp ảnh hậu luôn ấy chứ, đến nỗi cô chỉ liếc mắt một cái, cũng có thể nhận ra đây là nữ chính, không lầm với ai được.

Triệu Tử Hy đối diện với ánh mắt của Tô Giai Kỳ, cả người đều không được tự nhiên.

Ánh mắt này của cô ta là sao? Cứ như thể đang quan sát đánh giá người mới quen biết vậy.

Từ lúc Triệu Tử Hy ngã vào người Tô Giai Kỳ, tất cả mọi người trong lớp đều là một bộ dạng xem kịch vui, nhưng cảnh tượng tiếp theo diễn ra, khiến bọn họ kinh ngạc đến không ngậm được mồm. Thay gì nổi giận đùng đùng ra tay giáo huấn người như mọi khi, thì Tô Giai Kỳ chỉ lạnh lùng phun ra hai từ.

"Ngu ngốc!"