Tuy nhiên, Eric không nhận.
Lúc này Bạc Lỵ mới để ý, đầu giường cậu ta có hai lon đồ hộp, nhãn mác màu nâu vàng nhạt nhòa, khiến chai nước điện giải trên tay cô trông như một cây nấm độc sặc sỡ.
"..." Bạc Lỵ đành tự mình uống một ngụm trước: "Không độc đâu, thật đấy." Cô ngồi xổm xuống, cố gắng điều khiển nét mặt, nở nụ cười chân thành và thân thiện: "Tôi chỉ muốn nói, từ hôm nay trở đi, cậu có thể thử tin tưởng tôi... Tôi sẽ nghĩ cách nói cho mọi người biết, chiếc đồng hồ quả quýt không phải do cậu ăn trộm..."
Giọng cô càng lúc càng nhỏ.
Eric quay đầu lại, nhìn cô bằng hai lỗ mắt trên mặt nạ, mặt mày không chút cảm xúc.
Trong vài giây, Bạc Lỵ rất hối hận vì sao mình lại nói nhiều như vậy, hứa hẹn nhiều như vậy.
Cậu ta im lặng nãy giờ, cô cũng nên im lặng mới đúng.
Nói nhiều sai nhiều, cô không biết bất cứ điều gì về cậu ta, thậm chí còn không biết cậu ta trông thế nào, lỡ như cậu ta đột ngột mất kiểm soát, ném cô đến trước mặt Mike, bắt cô xin lỗi Mike thì sao?
Cậu ta giống như một con thú hoang chưa được thuần hóa, không thể đoán trước được... Hai người ở chung trong một căn phòng gần ba tiếng đồng hồ, nhưng ngay cả một chữ cậu ta vẫn chẳng nói với cô.
Không ngờ cô lại cho rằng mình có thể nhận được sự tin tưởng của cậu ta, làm bạn với cậu ta?
Cô thật sự quá liều lĩnh rồi.
Bạc Lỵ kiềm chế sự sợ hãi, lùi lại một bước, đang định rời khỏi đây.
Chỉ là ngay sau đó, Eric lại hơi nghiêng người về phía trước, nhanh như chớp rút dao găm ra, đâm mạnh xuống bên cạnh cô.
Cách má cô chỉ vài xăng ti mét.
Đột nhiên Bạc Lỵ cảm thấy rất may mắn vì bản thân là một diễn viên —— Cảm xúc ổn định, khả năng kiểm soát nét mặt tốt, giỏi ứng phó với các tình huống bất ngờ.
... Tất nhiên, khả năng kiểm soát bàng quang cũng không thể xem thường.
Giống như mấy lần trước, cậu ta vẫn không nói một lời, nhưng cô lại hiểu rõ ý cậu ta.
Cậu ta không tin cô.
Hơn nữa còn muốn cô im miệng, sau đó rời khỏi đây.
...
Bạc Lỵ trở lại lều của mình, rất lâu sau vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Eric tuyệt đối không phải người bình thường.
Người bình thường không bao giờ có khả năng hồi phục đáng sợ như vậy.
Đáng sợ hơn nữa là, rõ ràng cậu ta biết nói, nhưng lại không nói lời nào, giống như một kẻ điên trầm lặng.
Bạc Lỵ không nhịn được nghi ngờ, có phải trước khi xuyên không cô đã làm chuyện gì đó, nên mới đi tới nơi này hay không.
Nhưng hình như cô chưa hề làm gì cả, chỉ ném ba lô leo núi vào cốp sau, nằm ở ghế sau, tiện tay click mở một bộ phim ra xem, vừa xem vừa đợi bạn tới.
Bộ phim đó đã hơi cũ, tiết tấu phim cũng có chút chậm, cô xem một lúc thì ngủ mất, lúc tỉnh lại thì phim đã chiếu được một nửa.