“Chỉ cần số lần tái phát không nhiều, coi như đã chữa khỏi, không ảnh hưởng đến làm việc.”
Bà Đường có chút động lòng.
Bác gái cả gào lên: “Bà già, bà không được hồ đồ đấy nhé!”
Bà Đường tức giận: “Đồ đàn bà ngu ngốc, mày biết gì?”
Đường Viên vừa phát bệnh mà nhà đã không chữa, vậy cha mẹ nó sẽ lạnh lòng biết bao?
Bà ta biết vợ chồng họ thương đứa con gái duy nhất này.
Nếu con gái phát điên mà nhà không chữa mà bỏ mặc, vợ chồng họ chắc chắn trong lòng sẽ có khúc mắc.
Huống hồ đây cũng là cháu gái ruột của bà ta. Mặc dù bình thường bà ta rất ghét con bé, chỉ mong nhanh chóng gả nó đi, nhưng khó khăn lắm mới nuôi lớn được, nhìn thấy sắp đến tuổi gả chồng, giờ mà nói điên là điên, thì thật không đành lòng.
Dù ít dù nhiều, trong lòng bà ta cũng có chút tình thân.
Nếu đảm bảo chữa được, dù có phải tốn mười đồng một ngày, bà ta cắn răng cũng sẵn lòng.
Tất nhiên, nếu tốn ít hơn hoặc không mất tiền thì càng tốt.
Dù sao, giới hạn cuối cùng trong lòng bà ta là mười đồng.
Nếu tiêu hết mười đồng mà không chữa khỏi, trong khi nhà nghèo kiết xác còn đang nợ nần, thì vợ chồng con trai thứ hai cũng chẳng trách được.
Bà ta thương con trai thứ hai, không muốn nó quá khổ sở.
Còn con dâu thứ hai, bà ta cũng hài lòng. Dù sao cũng là đổi lấy bằng hai đấu bột ngô, vừa rẻ vừa là một sức lao động tốt, lại là con dâu nghe lời.
Ừ, trừ chuyện bênh vực con gái không cho bà ta đánh mắng ra, thì bà ta vẫn hài lòng với con dâu.
Bà ta cũng không trách con dâu không sinh được cháu trai, dù sao cũng không phải là không mang thai, chỉ là không giữ được thôi.
Đều tại đứa cháu gái duy nhất này cả!
Nghĩ đến chuyện phải tiêu mười đồng cho con bé mà chưa chắc đã chữa khỏi, bà ta thật sự đau đớn đến tận gan ruột.
Quả nhiên, bác gái cả vừa nói xong, mẹ Đường khóc lớn hơn, còn mặt cha Đường thì càng thêm khổ sở.
Bác cả Đường thấy vậy liền vội vàng đẩy bác gái cả ra ngoài: “Cô không biết chữa bệnh thì xen vào làm gì? Mau đi xem cháu đi.”
Bác gái cả dù không vui, nhưng cũng biết lúc này mà nói không chữa bệnh cho Đường Viên sẽ bị người khác ghét bỏ.
Bà ta siết tay chồng mình, bảo ông nắm chắc cục diện, đừng có mà hứng lên rồi đồng ý chữa bệnh lâu dài cho cháu gái.
Bà già kia thiên vị con trai thứ hai, bà ta hồ đồ, ông thì không được phép như thế.
Bác cả Đường ra hiệu rằng ông hiểu, bảo bà ta nhanh chóng đi ra.
Bác gái cả liền ra ngoài phàn nàn với hai đứa con trai.
Trong phòng chú hai quá chật, cũng không thể để Đường Viên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Đường Văn và Đường Vũ không vào trong.
Bọn họ đứng ngoài cửa phòng phía đông, thì thầm trò chuyện.
Bác gái cả lau nước mắt: “Một ngày ít nhất hai đồng, nhà mình lấy đâu ra số tiền đó, giờ phải làm sao đây?”
Đường Văn: “Mẹ, dù không có tiền thì chữa bệnh vẫn phải chữa.”
Nếu đã bảy, tám chục tuổi thì thôi, đằng này Viên Viên còn trẻ thế, làm sao có thể không chữa?
Đường Vũ có chút bực bội: “Nghe nói bệnh điên không chữa được.”
Anh ta nghĩ, thế thì ảnh hưởng đến việc lấy vợ của mình.