Đại Sư Huyền Học Là Người Nổi Tiếng Trên Mạng

Chương 11

Anh ta hơi cau mày, toàn thân toát ra vẻ sầu bi và khó hiểu:

“Tại sao cô cứ ghán ghép Khâu Hinh Doanh vào vậy? Mặc kệ tôi làm gì thì sẽ tự mình đi giải thích với cô ấy, không liên quan tới cô.”

Giản Du Ninh nghe lời này, cánh tay nổi một đống gai ốc vì ghê tởm.

Cô ồ lên, ngả người dựa vào lưng ghế da mềm, thoải mái hỏi:

“Cô ta có biết anh vì suất thực tập sinh ở đài truyền hình nên giả vờ chia tay với tôi không? Chờ anh dỗ ngọt cô ta, đứng vững gót chân ở đài truyền hình sẽ đá đít cô ta. Chậc chậc, nếu Khâu Hinh Doanh biết chuyện này thì anh nghĩ cô ta sẽ có phản ứng gì? Nhưng nhỏ đó ngực to não rỗng chắc cũng dễ dụ nhỉ?”

Sau khi nói xong, cô cầm ly thủy tinh lên lại uống một hớp nước, sau đó không đặt ly xuống mà cầm mân mê.

Suất thực tập sinh trong đài truyền hình, dỗ, đá đít.

Đám bạn không dám nhìn khuôn mặt cực kỳ khó coi của Khâu Hinh Doanh, lần đầu họ nghe mấy chuyện riêng tư này, nhưng rất có thể là sự thật.

Hơn nữa Giản Du Ninh cũng không biết Khâu Hinh Doanh ở trong quán cà phê này, mỗi tiếng nói cử động của cô không thể nào là giả tạo.

Thế này thì gay go quá.

Khâu Hinh Doanh bị dán nhãn “ngực to não rỗng” giận tím người, định đứng phắc dậy ba mặt một lời với Giản Du Ninh, nhưng bị hai cô bạn ở bên cạnh đè xuống.

“Hinh Doanh, chúng ta nên nghe tiếp Kỷ Bạch này rốt cuộc còn làm cái gì."

Khâu Hinh Doanh kiềm nén lửa giận trong lòng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, răng cắn chặt không nói chuyện.

Phản ứng của Kỷ Bạch càng kịch liệt:

“Cô nói bậy bạ gì vậy, cô nghĩ bịa đặt vụ chia tay giả vu oan cho tôi thì người khác sẽ tin cô à? Ai nói vớ vẩn chuyện thực tập sinh đài truyền hình với cô?”

Giản Du Ninh quả thực không phải người, cô là ma quỷ. Mỗi tiếng nói cử động của cô hôm nay như người khác với lúc bình thường.

Kỷ Bạch đứng thẳng lên, tức giận nói:

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Kỷ Bạch càng nổi giận thì tâm trạng của Giản Du Ninh càng tốt, cô hếch cằm về phía cuốn sổ: "Có phải là bịa chuyện hay không thì trong lòng anh tự hiểu, nếu anh không nói thì sao tôi biết? Nếu anh không muốn tôi nói cho Khâu Hinh Doanh biết thì hãy thành thật trả tiền, không chừng Khâu Hinh Doanh là Giản Du Ninh tiếp theo.”

Khâu Hinh Doanh tức giận nghiến muốn vỡ răng.

Tổ cha nó, mình đã nhìn nhầm người, bây giờ mất mặt trước cả đống người.

Kỷ Bạch vừa nghe trả tiền liền rụt vòi, khí thế hùng hổ xìu xuống hơn phân nửa, anh ta ngọt nhạt khuyên:

“Giản Du Ninh, chuyện gì cũng nên chừa một đường để sau này còn gặp lại.”

Giản Du Ninh đặt ly xuống bàn làm mấy giọt nước bắn ra, phát ra âm thanh va chạm trong trẻo.

Vẻ mặt của cô cao ngạo lạnh nhạt:

“Gặp lại hả, đợi anh trả hết tiền rồi đời này tôi không muốn lại nhìn thấy cái mặt nghèo kiết của anh.”

Mặt nghèo kiết!

Kỷ Bạch nghe lời này thì khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, lời của cô chọt trúng vết sẹo trong lòng anh ta, anh ta đứng bật dậy.

Giản Du Ninh khoanh tay trước ngực, tiếp tục dùng từ ngữ cay nghiệt nhất tấn côn anh ta:

“Vì che giấu gia đình nghèo mà thổi phồng cha mình là quan tòa, mẹ làm nhà giáo nhân dân. Kỷ Bạch, nếu cha mẹ đang làm ruộng của anh nếu biết có thấy lạnh lòng không? Nhiều năm qua mượn tiền của tôi để thỏa mãn cuộc sống vật chất, anh giỏi lắm.”

Kỷ Bạch dựa vào mồm mép và bề ngoài sáng sủa đã lừa bịp nhiều người.