Tình phụ tử của đại yêu quái sắp tràn ra đến nơi, anh ta đương nhiên hy vọng tất cả yêu quái nhỏ có thể dũng cảm và độc lập.
Lương Dịch chỉ cho gối nhỏ đường đến tòa nhà dạy học khối mười hai, nói với cậu ta: "Cô Châu đang đợi cậu ở văn phòng tầng ba."
***
Châu Hinh quả thực đang đợi gối nhỏ trong văn phòng.
Cô giáo đã thấy qua nhiều loại học sinh trong lớp rồi, nhìn thấy gối nhỏ như vậy, tình mẹ bao la phút chốc liền bùng phát.
"Khúc Nhất Hiện phải không? Cô là Châu Hinh, về sau cô sẽ làm chủ nhiệm của em. Cậu Nghiêm đã kể cho cô nghe chuyện của em rồi..."
Gối nhỏ không biết Nghiêm Kính đã bịa ra câu chuyện gì với nhà trường, Châu Hinh dường như cũng cảm thấy nói thẳng những điều này với gối nhỏ không tốt lắm.
Cô ấy nhìn vẻ "bối rối" của gối nhỏ, thương xót mím môi, sau đó như thể để chuyển chủ đề, cô ấy lấy một bộ đồng phục học sinh từ dưới gầm bàn ra.
"Em thử bộ đồng phục này xem, lấy theo số đo mà cậu Nghiêm báo. Ngày thường phải mặc đồng phục, quần đồng phục không bắt buộc, chỉ bắt buộc mặc khi có hoạt động. Em thử xem áo có vừa không, quần thì có thể mang về nhà thử."
Gối nhỏ gật đầu. Cậu nhận lấy đồng phục, vụng về mặc vào.
Cậu cử động gượng gạo, Châu Hinh chỉ nghĩ là vì cậu còn lạ với mình nên không thoải mái cử động, cô ây mím môi cười trộm, cũng không để ý.
Đồng phục của Nhất Trung là đồng phục thể thao truyền thống, màu xanh trắng, gối nhỏ mặc vào có vẻ hơi rộng. Gối nhỏ xắn tay áo lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.
"... Mùa đông mặc áo lông vũ bên ngoài là vừa vặn."
Châu Hinh vỗ vai học sinh mới, ra hiệu cho cậu cầm cặp đi theo mình: "Tiết đầu sắp kết thúc rồi, cô đưa em đến lớp."
Châu Hinh đi trước.
Gối nhỏ cũng bước từng bước theo sau cô ấy.
Đến cửa lớp, cậu nhìn thấy Lục Miên Chi đang dựa vào tường đứng.
Lục Miên Chi mặc đồng phục giống như vậy, kéo khóa kéo lên, cổ áo lật ra ngoài, cúi đầu.
Anh nhắm mắt, dưới mắt còn có một quầng thâm nhạt.
Sắc mặt Lục Miên Chi không tốt lắm.
Có vẻ đêm qua ngủ không ngon.
Nghe tiếng bước chân, Lục Miên Chi hơi nhấc mí mắt, liếc nhìn .
Ánh mắt dừng lại trên người gối nhỏ một lát, sau đó lại hờ hững dời đi.
"Chào cô Châu." Lục Miên Chi lễ phép nói. Anh như chưa ngủ đủ giấc, giọng nói còn hơi khàn.
"Lại đến muộn nữa à?"
"Vâng."
"..." Châu Hinh vốn chẳng còn gì để nói với Lục Miên Chi.
Bình thường trường học thông báo phê bình Lục Miên Chi nhiều lần như vậy, cũng chẳng thấy có biện pháp thực chất nào. Châu Hinh vốn là người không thích quản chuyện, thấy trường học mặc kệ, cô ấy đương nhiên cũng không thèm quan tâm.
Huống chi với gia thế của Lục Miên Chi, làm chủ nhiệm hai năm, cô ấy cũng không thể không biết gì được.
Biết cái gì nên quản, cái gì không nên quản.
Có lẽ đây chính là lý do trường học để cô làm chủ nhiệm lớp 10.
Châu Hinh hỏi: "Sao không vào?"
"Ồn."
Châu Hinh: "..." Cái này thì đúng.