Người hướng dẫn là những yêu quái tình nguyện, thường do những yêu quái lớn tuổi đăng ký đảm nhiệm. Họ sẽ hướng dẫn những đứa trẻ không nơi nương tựa, chỉ bảo chúng thích nghi với xã hội loài người và cung cấp cho chúng nơi ở tạm thời.
Người hướng dẫn mà Nghiêm Kính tìm cho gối nhỏ tên là Lương Dịch. Bản thể là một chiếc bàn phím, ngày thường sống bằng nghề viết văn, ở trong một căn hộ gần trường cấp 3.
"Tôi sẽ giúp cậu chuyển vào…" Nghiêm Kính liếc nhìn cuốn sổ đen, tiếp tục nói: "Chuyển vào lớp của Lục Miên Chi. Ban ngày cậu đến trường học, tối thì ở nhà Lương Dịch."
Gối nhỏ nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa không muốn về nhà, vừa không muốn biến về hình dạng gối nhỏ, ngoài việc nghe theo sự sắp xếp của Nghiêm Kính, gối nhỏ cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Cậu nhìn về phía Lương Dịch.
Lương Dịch là một thanh niên cao gầy, đeo một cặp kính gọng đen, trông rất nho nhã… Nếu như ánh mắt không quá nồng nhiệt.
Gối nhỏ cảnh giác lùi lại một bước.
Nghiêm Kính chú ý đến động tác của gối nhỏ, nghiêng đầu nhìn Lương Dịch. Thấy được sự nhiệt tình trong mắt đối phương, anh đau đầu đẩy đẩy mắt kính.
"Anh ta không phải người xấu." Nghiêm Kính vỗ vai Lương Dịch, ra hiệu cho anh ta bớt lại: "Chỉ là hơi nhiệt tình, hơi phiền phức thôi. Lương Dịch!"
Lương Dịch vẫn nhìn chằm chằm gối nhỏ.
"Lương Dịch!"
Lương Dịch như không nghe thấy, không thèm liếc mắt nhìn Nghiêm Kính.
Nghiêm Kính bình tĩnh vô cùng, cầm cuốn sổ đen gõ vào đầu Lương Dịch.
"Á!" Lương Dịch đột nhiên tỉnh lại: "Nghiêm Kính anh làm gì vậy… Á, chào cậu, tôi là Lương Dịch, Dịch trong chữ Dịch."
Gối nhỏ lúc này mới nhận ra, Lương Dịch không phải đang đánh giá mình, mà chỉ là ngẩn người nhìn mình thôi.
Là mình tự đa tình. Má gối nhỏ hơi nóng lên.
Lương Dịch đưa tay về phía cậu, gối nhỏ do dự một chút, sau đó nắm lấy, mỉm cười e thẹn: "Khúc Nhất Hiện, ‘Hiện’ trong ‘Hiện Sơn’".
Vừa dứt lời, gối nhỏ lại nhận ra đối phương ngẩn người tiếp.
Lương Dịch lại đờ người ra nhìn cậu, mãi không chịu buông tay cậu ra.
"Lương, tiên sinh?"
Yêu quái lớn này cứ động một tí là ngẩn người.
Sao lại dễ ngẩn người thế không biết?
Bình thường anh ta cũng dễ ngẩn người như vậy sao?
Gối nhỏ bị Lương Dịch làm cho ngẩn người theo, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng ngây ngốc nhìn Lương Dịch.
Cuối cùng Nghiêm Kính không nhìn nổi nữa, giơ cuốn sổ đen lên, gõ vào đầu hai người một cái.
"Lương Dịch, bớt bớt lại đi." Nghiêm Kính bất lực vô cùng.
Anh nhìn gối nhỏ đột nhiên bị gõ vào đầu, còn chưa kịp hoàn hồn nhưng mặt đã đỏ bừng, giọng nói dịu dàng hơn: "Cậu cũng vậy, đừng học theo anh ta."
"Bản thể của Lương Dịch là bàn phím, sau khi vào xã hội loài người thì làm nghề viết văn, nên thường xuyên ngẩn người mất tập trung."
Nghĩ đến tiền án của Lương Dịch, Nghiêm Kính lại bổ sung: "Lương Dịch năm nào cũng đăng ký làm người hướng dẫn nhưng đều không làm được lâu… Anh ta đặc biệt thích kéo người khác thảo luận về tác phẩm của mình, nhất là trước khi phát hành truyện mới và khi bí ý tưởng, rất phiền phức."