Nghiêm Kính dừng động tác đẩy mắt kính lại: "Tại sao?"
"Bởi vì… bởi vì…" Gối nhỏ không thể nói với Nghiêm Kính rằng Lục Miên Chi thích làm thế này thế nọ với mình, đành phải đỏ mặt lắp bắp lặp lại: "Tôi không muốn, về. Một chút cũng, không muốn."
Có chút khó xử.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Kính gặp phải yêu quái nhỏ không muốn về nhà.
"Không được, cậu phải về." Nghiêm Kính thở dài, lấy ra một cuốn sổ nhỏ màu đen, lật đến trang giữa, đưa cho gối nhỏ xem: "Cậu còn quá nhỏ… Với trạng thái hiện tại của cậu, hình người sẽ không duy trì được lâu đâu."
Trang mà Nghiêm Kính chỉ dày đặc chữ.
Gối nhỏ cố đọc hết phần mà Nghiêm Kính chỉ, lòng như bị đổ xi măng, chùng xuống.
Ghi chép của Nghiêm Kính rất nhiều nhưng tóm lại chỉ có ba câu.
Một, Lục Miên Chi có lẽ không phải là người bình thường.
Hai, cậu dựa vào Lục Miên Chi mới có thể hóa thành hình người sớm như vậy.
Ba, cậu hóa hình quá sớm, nếu muốn duy trì hình người, phải tiếp tục tiếp xúc với Lục Miên Chi, càng thân mật càng tốt.
… Càng thân mật càng tốt?
Gối nhỏ không tin nổi, đọc lại trang đó một lần nữa. Vành tai trắng nõn lập tức ửng hồng. Tay cậu siết chặt, túi đồ ăn vặt trong lòng phát ra tiếng loạt xoạt.
Gối nhỏ vô thức nới lỏng tay.
Túi đồ tuột khỏi tay cậu, đồ ăn vặt rơi lộp bộp xuống đất.
Mặt gối nhỏ đỏ bừng. Cậu bị sự vụng về của mình làm cho xấu hổ không chịu nổi, chỉ muốn tìm một cái vỏ gối trùm kín mình từ đầu đến chân.
Quá ngu ngốc, còn để Nghiêm Kính nhìn thấy.
Lần này chắc chắn sẽ bị đưa về mất.
"Tôi không muốn, về." Gối nhỏ cố gắng lặp lại một lần nữa, giống như một cái máy chỉ biết nói "Không muốn về."
Thật là một cái gối vô dụng.
Gối nhỏ tự trách mình. Cậu buồn bã ngồi xổm xuống, nhặt từng món đồ ăn vặt rơi trên đất, phủi bụi từng món một như Lục Miên Chi đối xử với cậu, rồi nhét lại vào túi đồ.
Trong mắt Nghiêm Kính, mái tóc của yêu quái nhỏ mềm mại, cúi đầu xuống trông thật đáng thương.
Chết tiệt.
Tình yêu bao la của người cha trong Nghiêm Kính nổi lên, anh ta nhanh chóng đẩy mắt kính.
Là một công chức nghiêm túc, anh ta không thể cứng rắn đưa đứa trẻ này về nhà. Anh ta không thể làm được!
Nghiêm Kính ngồi xổm xuống, nhặt một túi ô mai, phủi phủi rồi bỏ vào túi đồ.
"Vậy thì… vậy thì không về nữa." Vừa dứt lời, Nghiêm Kính đã thấy mắt của đứa trẻ kia sáng lên.
Như rơi vào giữa những vì sao, đẹp đến mức không thể tả.
—— Giống như người trong lòng anh ta.
Nếu anh ta và người trong lòng có con, có lẽ cũng sẽ giống như đứa trẻ này.
Nhận được món quà mình muốn, mắt sẽ sáng lên.
Nhưng nếu là con của anh ta, thì chắc chắn phải đưa về nhà… Nghiêm Kính vẫn còn lưỡng lự vì chưa biết chữ bát tự của mình và người trong lòng, anh ta nhìn đứa trẻ một cái, rồi lại nhìn vào đôi mắt đó.
… Ôi, chết tiệt.
Nghiêm Kính đẩy đẩy mắt kính, bình tĩnh nghĩ.
***
Cuối cùng Nghiêm Kính vẫn không đưa gối nhỏ về nhà.
Anh ta tìm cho cậu một người hướng dẫn.