Sau Khi Gối Đầu Nhỏ Thành Người

Chương 15

Bản thân cậu chính là gối nhỏ của Lục Miên Chi, thời gian này ăn của Lục Miên Chi, dùng của Lục Miên Chi, quen rồi, thậm chí không nhận ra bây giờ mình đối với Lục Miên Chi mà nói đã là một người xa lạ.

Người xa lạ không thể tùy tiện lấy nước khoáng của người khác uống.

Mặt gối nhỏ càng nóng hơn. Màu đỏ từ má cậu lan đến tận vành tai, gốc cổ.

"Xin, xin, lỗi." Gối nhỏ lắp bắp xin lỗi. Cậu buông tay đang nắm chặt thân chai, luống cuống lấy một thứ gì đó từ trong túi đồ ra. Là ô mai Lục Miên Chi đã mua trước đây.

Lại lấy thêm một thứ, là bánh quy Lục Miên Chi đã mua.

"Cho anh." gối nhỏ đặt ô mai và bánh quy bên cạnh chai nước khoáng, thấy không ổn, lại móc ra một tờ tiền đỏ trong túi: "Đều, đều cho anh. Anh đi, mua một chai nữa."

Lục Miên Chi không động đậy.

Gối nhỏ hơi chột dạ. Cậu nhìn tờ tiền đỏ trên mặt bàn, nghĩ đến tờ tiền đỏ thực ra vốn là của Lục Miên Chi, trong lòng không khỏi xấu hổ hơn, vội vàng lại móc thêm hai tờ tiền đỏ nữa, đè lên tờ trước đó, để bày tỏ sự thành khẩn của mình.

"Cho anh."

Lục Miên Chi vẫn không động đậy.

Gối nhỏ càng luống cuống, cậu vô thức cho rằng mình chưa đủ thành khẩn, thế là bày hết đồ ăn vặt đã mua trước đó lên bàn.

Bánh quy, ô mai, khoai tây chiên, mì giòn.

Thịt khô, thạch, kẹo, đồ ăn vặt cay.

Chắc là đủ rồi chứ. Đều là đồ ăn vặt Lục Miên Chi không ghét.

Gối nhỏ xoa xoa ngón tay, thấp thỏm lo âu nghĩ.

***

Lục Miên Chi lúc đầu chỉ nghĩ nên lấy bánh quy hay lấy ô mai.

Tiếp theo anh ước tính sẽ có một trận đánh nhau, lấy bánh quy có thể đợi đánh nhau xong rồi ăn, còn ô mai có thể vừa đánh vừa ăn.

Anh còn chưa nghĩ xong nên chọn cái nào thì cậu thiếu niên đối diện lại móc tiền ra.

Một lần hai lần.

Ba lần bốn lần năm lần.

Năm lần xong, trên bàn đã bày đầy đồ ăn vặt cậu thiếu niên vừa mua và một xấp tiền.

Trên tờ tiền trăm đè tờ năm trăm, trên tờ năm trăm đè tiền xu. Một xu đè một hào, một hào đè một đồng.

Lục Miên Chi: "..."

Anh không biết cậu thiếu niên đã nghe được phiên bản "chuyện hay" nào của anh, mà lại biểu hiện sợ sệt như vậy.

Anh ngắt cuộc điện thoại Nguyên Tiềm gọi đến, lấy hai đồng xu trên bàn vào cửa hàng mua lại một chai nước khoáng.

Lúc rời đi, cậu thiếu niên vẫn ngơ ngác ngồi ở khu nghỉ ngơi, trước mặt bày một đống đồ ăn vặt và một đống tiền.

***

Gối nhỏ vui vẻ cất đồ ăn vặt và tiền xu vào túi đồ.

Cậu vốn tưởng Lục Miên Chi sẽ lấy hết đồ ăn vặt và tiền, không ngờ anh chỉ lấy hai đồng xu.

Cậu hiểu biết nông cạn, chưa từng nghe qua thành ngữ "Thừa nước đυ.c thả câu", cũng không thấy Lục Miên Chi chỉ làm một chuyện bình thường.

Gối nhỏ xách túi đồ nặng trịch, cảm giác mất mà lại có được khiến cậu rất vui.

Cậu thấy Lục Miên Chi đối xử với cậu thật sự quá tốt.

Giúp cậu mở lon, cho cậu uống nước khoáng, để lại đồ ăn vặt và tiền cho cậu.