Sau Khi Gối Đầu Nhỏ Thành Người

Chương 14

Gối nhỏ hoàn toàn tin tưởng Lục Miên Chi.

Lục Miên Chi nói "Uống", cậu chẳng ngửi ngửi gì đã tu một ngụm lớn.

Ngay giây tiếp theo, mặt gối nhỏ nhăn nhó lại.

Sữa tươi ngọt ngấy và đặc quánh dính trộn với vị chua cay và dầu mỡ của mì trộn.

Hai loại hương vị không tương thích quyện vào nhau, khiến cả người gối nhỏ choáng váng.

Không chỉ choáng váng, thậm chí gối nhỏ còn thấy dạ dày mình cuộn lên.

Cậu nhíu chặt mày, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, cố gắng dùng nước khoáng không mùi để rửa sạch mùi lạ trong miệng, đè xuống cơn cuộn trào trong dạ dày.

Sự thật chứng minh, điều này rất hiệu quả.

Uống hết nửa chai nước khoáng, cả người gối nhỏ thấy dễ chịu hơn nhiều.

Vị cay nhạt đi, dạ dày cũng không còn quấy nữa.

Chẳng trách ngày nào Lục Miên Chi cũng uống nó.

Mình còn chê nó không có vị, không đúng rồi.

Nghĩ đến sự khinh thường của mình đối với nước lọc và nước khoáng trước đây, mặt gối nhỏ đỏ bừng, có chút không biết giấu mặt vào đâu.

Lục Miên Chi thấy gối nhỏ mặt đỏ, còn tưởng đối phương nhận ra mình đã uống nhầm nước của người khác.

Anh bưng hộp mì, vừa từ từ húp mì trộn, vừa đợi đối phương vào cửa hàng mua cho anh một chai nữa. Đợi mãi đợi mãi, mì đã húp xong mà vẫn không thấy đối phương đứng dậy.

Lục Miên Chi cau mày, gõ gõ vào bàn, vẻ mặt hờ hững nhắc nhở: "Của tôi."

Của anh, của anh ấy?

Mình đã hóa thành hình người, xịt cả nước hoa rồi, Lục Miên Chi làm sao nhận ra mình là của anh ấy?

Lục Miên Chi chỉ nói nửa câu, gối nhỏ trong lòng có quỷ, cũng hiểu lầm ý anh.

Cậu hoảng hốt vô cùng. Nhưng vẫn nắm chặt chai nước, lắp bắp cãi lại: "Cậu, cậu, cậu nhận nhầm rồi."

"Không, không phải, của cậu."

"Đừng, đừng nói bậy!"

"Tôi, tôi, là của, của tôi!"

Gối nhỏ hoảng sợ vô cùng, vừa hoảng vừa loạn, nói không chỉ lắp bắp mà còn nói ngọng.

Cậu mặt đỏ bừng, vừa căng thẳng quan sát Lục Miên Chi, vừa dùng một tay nắm chặt chai nước khoáng, một tay với lấy túi đồ ở ghế bên cạnh.

Cậu đã tính toán xong rồi, chỉ cần Lục Miên Chi vừa đứng dậy, cậu sẽ nhảy lên chạy ra ngoài, chạy về hướng nam.

Ở đó có một trung tâm mua sắm, đông người, lẫn vào trong đó sẽ không dễ bị tìm thấy. Còn có thể mua một chiếc điện thoại di động nữa.

Gối nhỏ nghĩ ngợi lung tung, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lục đại thiếu gia đối diện, phát hiện đối phương chỉ thò tay vào túi quần, chậm rãi móc ra một tờ giấy vo tròn. Duỗi thẳng ra, lại đẩy tờ giấy nhỏ nhăn nhúm đó về phía mình.

Đó là một tờ hóa đơn.

Gối nhỏ mình cũng có một tờ, vừa rồi nhân viên thu ngân đưa cho cậu, cậu tiện tay bỏ vào túi đồ.

Khác với tờ hóa đơn của gối nhỏ, rất dài, còn tờ Lục Miên Chi đẩy cho cậu xem thì rất ngắn.

Giữa tờ hóa đơn chỉ in hai dòng.

01. Mì trộn dầu ớt đỏ Bắc phố - 1 hộp - 5,60

02 .Nước khoáng Nông phu sơn tuyền 550ML -1 - 1,50

Gối nhỏ chậm chạp nhìn chằm chằm vào tờ hóa đơn hai giây, lúc này mới nhận ra thứ ban nãy Lục Miên Chi nói đến là nước khoáng.