Ngôi làng tràn ngập hơi thở nhân gian lại hiện ra trước mắt, Cơ Phù Dạ đột nhiên nghe thấy tiếng gà gáy vang dội bên tai, cả ngôi làng dường như tỉnh giấc theo tiếng gà gáy này.
Khói bếp bốc lên, từ xa xa dường như truyền đến những tạp âm lao động của những người trong thôn.
Ly Ương đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, mặc cho gió núi thổi tung tà váy màu mực của nàng. Những ký ức đã bị chôn vùi từ ngàn năm trước, vào giờ khắc này, hiện lên hết trong lòng nàng.
Nàng trầm mặt đứng trong gió, xung quanh như bị bao phủ bởi một lớp bóng tối nặng nề. Cơ Phù Dạ không dám lên tiếng quấy rầy nàng, nghĩ cũng biết rằng tâm trạng của Ly Ương lúc này không thể tốt được.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, dường như có người đang tiến lại gần. Trong lòng Cơ Phù Dạ cảnh giác, hắn quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sáng trong của một thiếu nữ.
Ngoài dự đoán của Cơ Phù Dạ, người xuất hiện trước mặt hắn không phải là hung thú quỷ quái gì, mà là một thiếu nữ tuổi tác tương đương với hắn.
Nàng ta mặc bộ y phục đơn giản, trên mái tóc đen cài những món trang sức bạc tinh xảo, đôi mắt sáng ngời, trong trẻo như dòng suối chảy trong núi.
Thiếu nữ đeo vài chiếc chuông bạc trên tay, nhưng khi bước đi lại không phát ra bất kì âm thanh nào. Nàng tanghiêng đầu, tò mò quan sát Ly Ương và Cơ Phù Dạ, rồi mở miệng hỏi: "Các người là ai? Đến đây làm gì?"
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, giữa lông mày có một ấn ký hình ngọn lửa, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt rất ngây thơ.
Cơ Phù Dạ nhìn Ly Ương một cái, thấy nàng không có ý định lên tiếng, liền chủ động trả lời: "Ta cùng... trưởng bối đi qua đây, tạm nghỉ ngơi một lát thôi. Còn cô là ai? Ngôi làng này..."
"Đây là bộ tộc Liệt Sơn ở núi Đan Huân, ta tên là Liệt Sơn Nhạn." Thiếu nữ cười cong mắt, nhiệt tình nói, "Các người là khách qua đường à? Núi Đan Huân này hẻo lánh, ta rất ít khi thấy người ngoài đến. Trong vùng núi này, chỉ có duy nhất bộ tộc Liệt Sơn của chúng ta, nếu hai người không chê, có thể theo ta về nghỉ chân một lát."
Nếu chỉ có một mình, Cơ Phù Dạ tuyệt đối sẽ không đi theo thiếu nữ này. Nhưng hiện tại, người quyết định không phải là hắn.
"Đi thôi." Ly Ương cuối cùng cũng lên tiếng.
Thiếu nữ dường như không để ý đến sự lạnh lùng của Ly Ương, nghe thấy câu này liền cười với nàng, vui vẻ tiến lên phía trước dẫn đường, vừa đi vừa trò chuyện với Cơ Phù Dạ.
Từ câu chuyện của nàng, Cơ Phù Dạ biết rằng Liệt Sơn Nhạn tuy còn trẻ nhưng đã là vu tế của bộ tộc Liệt Sơn.
Bộ tộc Liệt Sơn sinh sống tại núi Đan Huân qua nhiều thế hệ, tộc nhân hiện đã có hơn ngàn người. Theo lời tổ tiên dạy dỗ, người của bộ tộc Liệt Sơn phải đời đời canh giữ nơi này, không được rời khỏi núi Đan Huân. Vì vậy, nhiều năm nay, họ vẫn luôn tuân thủ lời dạy, sống bằng nghề săn bắn, rất ít khi giao tiếp với bên ngoài.
Là một vu tế, tương lai Liệt Sơn Nhạn sẽ kế thừa vị trí của mẫu thân, trở thành tộc trưởng đời tiếp theo của bộ tộc Liệt Sơn. Điều này cũng có nghĩa là nàng ta sẽ giống như mẫu thân của mình, mãi mãi bảo vệ ở núi Đan Huân. Vì vậy, nàng ta rất tò mò về thế giới bên ngoài, nên mới chủ động bắt chuyện với Cơ Phù Dạ và Ly Ương.
Cơ Phù Dạ trả lời những câu hỏi lạ lùng của thiếu nữ, trong lòng vẫn giữ một phần cảnh giác. Hắn vẫn chưa hiểu rõ Ly Ương đang định làm gì.
Khi ánh sáng ban mai vừa ló dạng, sương mù trong núi đã tản đi, Cơ Phù Dạ có thể thấy rõ, trên tảng đá lớn ở cổng làng khắc ba chữ cổ xưa: "Bộ Tộc Liệt Sơn". Nếu không phải trước đây thường xuyên đọc sách cổ trong tàng thư lâu của tộc, có lẽ bây giờ hắn cũng không nhận ra những chữ này.
Có lẽ bộ tộc Liệt Sơn đã tồn tại trên núi Đan Huân hơn ngàn năm.