Trong một tháng này, vai Cơ Phù Dạ đã mài rách hàng chục dây leo, nhưng thanh thạch kiếm sau lưng dường như ngày càng nhẹ hơn. Hắn dần mơ hồ hiểu ra, Ly Ương để hắn mang kiếm đi đường, thực ra là muốn rèn luyện thân thể của hắn, kích phát huyết mạch Yêu tộc trong người hắn?
Mặc dù Cơ Phù Dạ có một nửa huyết mạch Hồ tộc, nhưng trước đây cơ thể hắn không bộc lộ ra quá nhiều đặc điểm thuộc về Hồ tộc, thậm chí chưa bao giờ có dấu hiệu yêu hóa. Mọi đặc điểm trên người hắn đều giống như một con người hoàn toàn, có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến cha hắn lạnh nhạt với hắn.
Nhưng bây giờ xem ra, trên người hắn quả nhiên vẫn có huyết mạch thuộc về Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc, sau nhiều lần hắn hao tốn hết toàn bộ khí lực, cuối cùng cũng dần hiện ra.
Dãy núi xanh mướt đã ở ngay trước mắt, những ngọn núi liên tiếp nhau không dứt, bởi vì linh khí dồi dào, xung quanh núi Đan Huân cây cối um tùm, không phân biệt được bốn mùa.
Nhưng tuy rằng nơi này có linh khí dồi dào, vô số kỳ hoa dị thảo, lại hiếm dấu chân người, chỉ vì những nơi như vậy, từ trướ đến nay không thiếu mãnh thú xuất hiện, tu sĩ bình thường không dám qua lại.
Nhưng có vị tôn thượng này ở đây, loại mãnh thú nào cũng không dám xuất hiện trước mặt nàng, Cơ Phù Dạ nhìn bóng lưng Ly Ương phía trước mình.
Dọc đường đi, đừng nói là mãnh thú, ngay cả bóng dáng của nửa sinh vật sống cũng không nhìn thấy, Cơ Phù Dạ thỉnh thoảng muốn đánh bữa thịnh soạn, còn phải cầu xin Ly Ương thu lại uy áp.
Trời đã tối dần, Cơ Phù Dạ tháo thanh thạch kiếm xuống, kéo cơ thể mệt mỏi bắt được hai con Thỏ Tật Phong.
Thỏ Tật Phong là linh thú cấp thấp nhất trong Tu Chân Giới, không có lực công kích quá lớn, sở trường duy nhất là tốc độ rất nhanh. Có điều với loại linh thú cấp thấp như vậy, lúc đầu, khi mất hết tu vi, Cơ Phù Dạ chỉ có thể dùng bẫy mới có thể bắt được. Nhưng bây giờ, chỉ dựa vào tốc độ thân thể, Cơ Phù Dạ đã có thể hoàn toàn bắt kịp Thỏ tật Phong.
Nướng Thỏ Tật Phong trên đống lửa, bóng đêm từ từ bao phủ mảnh đất này, cách không xa, núi Đan Huân hiện ra mờ mờ ảo ảo trong bóng tối.
Sắp đến núi Đan Huân rồi, cũng không biết tôn thượng đến đây rốt cuộc là để lấy thứ gì.
Kỳ hoa dị thảo bình thường, mặc dù cách xa nhau nghìn dặm, với tôn vị Tiên Quân, chỉ cần đưa tay là có thể lấy tới, không biết là bảo vật gì mà cần nàng đích thân đến đây một chuyến.
Cơ Phù Dạ không kìm được hỏi: "Tôn thượng, lần này đến núi Đan Huân, người có dự định gì không?"
"Từ hôn..." Cơ Phù Dạ sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng dâng lên một cơn bão vô hình.
Không để ảo cảnh hiện ra thêm, Ly Ương phất tay áo, mọi cảnh tượng lập tức tan biến thành hư không.
Cảnh tượng vừa nhìn thấy kia, là...
Cơ Phù Dạ lấy lại tinh thần, đè nén lại sự kinh ngạc trong lòng. Hắn rất rõ ràng, chính mình vào lúc này, tốt nhất là ngậm chặt miệng, không nói thêm một lời nào.
Những ảo ảnh đó, là ký ức của Ly Ương.