Trốn Không Thoát Tình Yêu Của Bệnh Kiều

Chương 6: Tớ đưa cậu về

Hà Thành nói với cô rằng mình có một chiếc xe điện để không dùng tới. Hòa Ương liền nghĩ đó cũng chỉ là xe cũ giống như của chú Lý — chắc chắn là hàng second-hand, lâu lắm rồi không chạy, chắc gì đã nổ máy. Nghĩ vậy, cô cũng chẳng kỳ vọng gì nhiều. Dù sao chiếc xe điện cũ của cô cũng sắp hỏng, đổi là đúng rồi.

Chỉ là… cô không ngờ, chiếc xe điện đó lại mới đến như vậy.

Thật sự giống hệt như vừa mới dắt ra từ cửa hàng — chạy êm, ga nhạy, thắng cũng nhạy. Mọi thứ đều hoàn hảo.

Cô vui như mở cờ trong bụng, càng thêm cảm kích Hà Thành. Cảm thấy anh không chỉ tốt bụng mà còn rất chu đáo. Nhưng tâm trạng vui vẻ đó không kéo dài được lâu, rất nhanh đã bị một gáo nước lạnh dội cho tỉnh táo.

Nguyên nhân thì... chẳng có gì ngoài việc trường tổ chức một đợt thi thử đại học.

Hòa Ương vốn đã tính toán đâu vào đó, sau kỳ thi thử sẽ trở lại guồng quay: đi học, làm bài, rồi đi làm thêm. Lịch trình dày đặc. Nếu là thời cấp ba, cô sẽ không thấy có gì quá sức — thậm chí còn thấy cuộc sống như thế rất phong phú, rất có mục tiêu. Nhưng đáng tiếc, Hòa Ương của hiện tại là một "con cá mặn" đã trải qua bốn năm đại học lười biếng, cộng thêm hai năm đi làm theo kiểu cho có.

Cô không phải là kiểu người chăm chỉ gì cho cam, nhưng ít ra cũng biết khi nào nên cố gắng. Ví như lúc cấp ba, cắn răng học hành để đủ điểm đậu vào hệ chính quy. Rồi đến năm cuối đại học, thức khuya dậy sớm chuẩn bị thi công chức. Những thời khắc quyết định ấy, cô đều cố gắng đến nơi đến chốn.

Nhưng ngoài những thời điểm mấu chốt đó ra, cô luôn là kiểu: lười được thì cứ lười.

Mà bây giờ, rõ ràng cũng là lúc cần nỗ lực…

Chỉ là, bảo cô ngồi trong lớp, tập trung đến 200% tinh thần như hồi xưa — thật sự, cô làm không nổi.

Hoặc phải nói, nếu phải thi lại đại học một lần nữa, cô cũng muốn dùng trạng thái tốt nhất để chiến đấu. Nhưng ngay cả khi cố hết sức, Hòa Ương của hiện tại cũng không thể sánh bằng một phần ba phong độ của chính mình hồi 18 tuổi.

Cô rốt cuộc… đã lớn tuổi rồi mà.

Thế nên, kết quả thi thử vừa có, cô lập tức nhụt chí.

Cô thề là mình đã rất cố gắng học hành.

Nhưng bộ não lại không phối hợp. Dù sao cũng đã 24 tuổi, sao có thể linh hoạt, nhanh nhạy như cái đầu 18 tuổi kia được chứ?

Hòa Ương mệt mỏi rã rời, cả người như vừa bị hút hết sức lực.

Lý Khả Hân nhìn cô gần như úp mặt lên bàn, mặt mày u ám đến mức như gặp ma, giật mình hỏi:

“Cậu… cậu làm sao vậy? Câu hỏi lớn môn Chính trị chỉ viết có hai dòng, chỗ đó tới mười hai điểm đấy! Còn câu phân tích này nữa, sao cậu chỉ phân tích tài liệu mà không kết hợp với kiến thức đã học? Mấy cái này cậu học chắc nhất mà! Trước giờ cậu học thuộc kỹ đến đâu, sao lần này thi lại...”

Hòa Ương vội đưa tay bịt miệng cô bạn đang thao thao bất tuyệt:

“Đừng nói nữa, tớ đau lòng muốn chết.”

Lý Khả Hân ú ớ không nói được lời nào, dù bị bịt miệng, ánh mắt vẫn ngập tràn khϊếp sợ. Cô khó khăn giãy ra, chưa kịp thở đã tiếp tục chất vấn:

“Cậu cố tình đúng không?!”

Hòa Ương liếc nhìn cô bạn một cái, giọng lãnh đạm mà bất lực:

“Đúng rồi đấy. Mấy câu hỏi lớn đó đơn giản lắm, chỉ cần lôi đúng kiến thức là làm được. Nhưng cậu có tin không, chỉ sau một đêm, toàn bộ tri thức cấp ba của tớ tan biến sạch sẽ, chỉ còn sót lại chút xíu này thôi.”

Cô giơ ngón cái và ngón trỏ ra, ước lượng thành một khoảng bé tí:

“Bằng đúng cái kết quả thi lần này.”

Lý Khả Hân tròn mắt:

“Cậu đang nói mớ cái quỷ gì vậy?!”

“……Haha.” Hòa Ương cười khổ.

Bất chợt trời đổ mưa lớn, tiếng mưa nện rào rào lên khung cửa sổ, át cả tiếng thở dài trong lòng hai người.

Lý Khả Hân vò tóc mái đến rối tung:

“Cậu nói thật à? Có phải cậu bị sốt, sốt đến lú luôn rồi không?”

Hòa Ương dang tay ra tỏ vẻ bất lực, như thể muốn nói: "Tớ cũng không hiểu nổi mình."

Lần này, điểm của Lý Khả Hân cũng có tụt đôi chút, nhưng tuyệt đối không đến mức tệ như Hòa Ương. Cô biết chắc, với kết quả này, Hòa Ương thể nào cũng bị cô chủ nhiệm gọi lên làm gương... theo nghĩa tiêu cực.

Thấy Khả Hân mặt mày ủ rũ, Hòa Ương ngược lại thấy vui vui trong bụng — đúng là bạn tốt, không uổng công làm chị em với nhau! Cô chủ động vỗ vai an ủi:

“Không sao, coi như đầu óc tớ lag tạm thời. Dù sao còn mấy tháng nữa mới thi đại học, tớ cố gắng lại là được.”

Cô vẫn còn nhớ kỹ các kỹ năng làm bài.

Thứ thiếu duy nhất chính là thời gian — thời gian để học, để đọc, để ôn tập lại từng chút một.

Khối xã hội là thế, bắt buộc phải học thuộc lượng lớn kiến thức. Mà hiện tại, Hòa Ương trong tay chỉ còn lại một bộ khung. Cô cần phải bồi đắp lại từng mảng tường, từng viên gạch.

Đây không phải một công trình nhỏ. Nhưng cũng may, vẫn còn kịp.

Hòa Ương vui vẻ ra mặt, cười nói ríu rít, cùng Lý Khả Hân vai kề vai đi về phía cổng trường.

Một tay cô xách ô, tay kia dắt theo chiếc xe điện nhỏ màu trắng.

Sau khi nhận được kết quả thi, cô đã bàn với chú Lý là đợi sau kỳ thi đại học mới đi làm thêm. Bây giờ toàn tâm toàn ý chỉ muốn tập trung vào học hành. Chiếc xe điện này cũng vừa được mua, trở thành phương tiện đến trường mỗi ngày, trước đó cô vẫn chỉ đi xe buýt.

Hai người vừa đến gần cổng trường, đã thấy đằng trước tụ tập không ít người.

Mắt Lý Khả Hân rất thính, lập tức đẩy tay Hòa Ương:

“Có chuyện rồi kìa!”

Hòa Ương nhón chân, ngó qua đám đông.

Giữa cơn mưa lất phất, Hà Thành đứng ở một góc, tay cầm chiếc ô đen. Trên người là bộ đồng phục học sinh, áo khoác màu lam viền trắng, quần dài đen, dáng người cao gầy, vai rộng lưng thẳng.

Từng hạt mưa nặng hạt lộp bộp rơi xuống mặt ô, tựa như dựng lên một lớp màn vô hình, cô lập hắn khỏi thế giới xung quanh. Dù xung quanh người người qua lại vội vàng, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn cụp xuống, không chút lay động, sắc mặt lãnh đạm mà điềm tĩnh.

Trời âm u, mây đen vần vũ, vậy mà nơi hắn đứng lại như có ánh sáng, khiến làn da trắng trẻo như ngọc nổi bật giữa nền xám xịt, sáng rực như một viên minh châu giữa đám đông.

Hắn thực sự là một người rất đẹp.

Chỉ đứng im lặng thôi cũng đủ khiến người ta dừng bước ngoái nhìn.

“Cậu ấy trước đó xin nghỉ học, tớ còn tưởng sẽ không thi kỳ này. Không ngờ không những đến thi, mà còn đứng đầu nữa! Đúng là so người với người thì chỉ tổ tức chết mà!” – có tiếng xì xào bên cạnh.

Lý Khả Hân thở dài một tiếng, rồi lập tức hào hứng hẳn lên:

“Cậu thấy cô gái đứng trước mặt cậu ấy không? Là hoa khôi lớp Hai đó, chính là Triệu Miểu mà tớ từng kể với cậu. Nghe nói cô ấy và Hà Thành cùng quê ở thành phố A, đến trường này cũng là vì cậu ta. Hai người họ là thanh mai trúc mã, đẹp đôi đến phát sáng luôn ấy! Cả hai đều xinh đẹp, học giỏi, đúng là trời sinh một cặp. Tớ chỉ có thể ngước nhìn thôi…”

Ban nãy Hòa Ương còn đang mải nhìn Hà Thành, giờ mới nheo mắt quan sát, quả nhiên thấy trước mặt hắn đứng một cô gái xinh xắn nổi bật.

Triệu Miểu không mặc đồng phục, cô diện váy dài trắng chất vải dày, khoác ngoài chiếc cardigan cổ rộng, mái tóc đen nhánh xõa nhẹ bên vai, nổi bật khuôn mặt trắng hồng tinh khiết như sương mai.

Trên chân là đôi boots ngắn đen bóng, để lộ cặp chân thon dài. Cô cầm ô hoa, nở nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt quét quanh đám đông một cách điềm nhiên nhưng không giấu nổi tự tin. Giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

“Nhà tớ có người tới đón, cậu đi cùng tớ nhé?”

Hà Thành vẫn không đáp, mắt chỉ chăm chăm nhìn xuống đất.

Triệu Miểu không nhận được câu trả lời, nhưng cũng chẳng tỏ vẻ bối rối.

Nhà cô và nhà Hà Thành có làm ăn qua lại, từ nhỏ đã thường xuyên gặp nhau. Hà Thành lớn lên đẹp trai, gia thế cũng tốt, nhưng tính tình lạnh nhạt, luôn thích ngồi ở một góc yên tĩnh. Hồi bé Triệu Miểu từng vì bị hắn lơ mà ấm ức khóc một trận. Nhưng lớn lên rồi, cô đã quen, hắn không chỉ lạnh lùng với cô, mà cũng chẳng mấy khi để ý đến ai khác.

Huống hồ, với người khác thì đến tư cách để nói chuyện với hắn cũng không có, còn cô, dù chỉ thỉnh thoảng, vẫn có thể nghe được vài lời từ Hà Thành.

Hà Thành đối xử với cô và với người khác, rõ ràng là không giống nhau.

Trên gương mặt Triệu Miểu hiện lên vẻ lo lắng:

“Cậu vừa khỏi bệnh, không nên dầm mưa. Tớ sẽ chờ thêm một lúc với cậu. Nếu tài xế vẫn chưa đến, cậu hãy cùng tớ về chung nhé. Dù gì cũng tiện đường.”

Hà Thành nhẹ giọng:

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Trời lạnh, từng giọt mưa rơi lất phất lên người, không mấy dễ chịu. Hắn hơi nghiêng người tránh mưa, ánh mắt quét qua cổng trường thì đột nhiên khựng lại.

Đôi mắt thường ngày như mặt hồ phẳng lặng ấy, bất chợt hiện ra một vết rạn, rồi ánh lên từng tia sáng rực rỡ.

Hắn nghiêng người tránh khỏi đám đông, đi thẳng về phía Hòa Ương, ánh mắt dừng trên chiếc xe điện cô đang đẩy. Như thể giữa hai người có một bí mật thầm lặng, là một hồi ức chỉ riêng họ mới hiểu.

Hắn giống như ánh nắng sau cơn mưa, khóe môi khẽ cong, hiện lên nụ cười dịu dàng:

“Sao bây giờ cậu mới ra?”

Lý Khả Hân nghe ngữ khí thân quen của Hà Thành, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.

Hà Thành… quen Hòa Ương sao?

Tại sao giọng điệu của cậu ta lại như thế... dịu dàng quá đỗi, như thể hai người đã hẹn gặp nhau ở cổng trường sau giờ tan học vậy.

Vô số ánh mắt như có hình dạng, dừng lại trên người Hòa Ương.

Cô cũng sững sờ.

Cùng lắm thì cô và Hà Thành chỉ từng gặp nhau một lần. Mặc dù sau đó anh có nói vài lời khiến người ta dễ mơ tưởng, nhưng Hòa Ương chỉ nghĩ cậu tiện miệng nói cho vui, chẳng hề để trong lòng.

Làm sao có thể tưởng tượng được rằng Hà Thành lại muốn làm bạn với mình chứ?

Hoàn toàn không thể.

Dù xã hội hiện đại luôn đề cao sự bình đẳng, nhưng trong cuộc sống thực tế, điều đó thật sự rất khó. Ai cũng có vòng tròn riêng của mình.

Hà Thành – học bá, gia cảnh tốt.

Cậu ấy làm bạn với mình, rốt cuộc là vì điều gì?

Dù nghĩ tới nghĩ lui, Hòa Ương vẫn không thể tin được những lời Hà Thành từng nói hôm đó.

Cái gì mà “không có ai muốn làm bạn với cậu”? Không phải người khác không muốn, mà là chính hắn không muốn thân thiết với ai cả!

Lý Khả Hân cấu nhẹ tay cô:

“Hòa Ương!”

Hòa Ương “A” lên một tiếng, trợn mắt:

“Cậu bóp đau quá đấy!”

Lý Khả Hân hạ giọng nói:

“Hà Thành đang nói chuyện với cậu mà cậu cứ đứng đực ra thế là sao? Đừng nói đầu óc cậu thật sự bị cháy hỏng rồi nhé? Dạo gần đây cậu cứ là lạ... Còn nữa, sao cậu quen được với Hà Thành?”

“…Nói ra thì dài lắm.”

Hà Thành đứng thẳng, ánh mắt hơi cụp xuống.

Ánh nhìn hắn dừng lại nơi cánh tay của Hòa Ương – nơi Lý Khả Hân đang nắm lấy. Cảnh tượng đó thật chướng mắt. Hắn thấy rất khó chịu.

Tay siết chặt vô thức, bàn tay phải nắm hờ, như thể đang cố tìm lại cảm giác đã từng nắm lấy tay cô hôm nào. Tiếc là thời gian trôi qua quá lâu, hơi ấm thuộc về cô cũng chẳng còn đọng lại chút nào. Trong ngày mưa thế này, lòng bàn tay hắn chỉ còn lạnh lẽo ẩm ướt, như thể cả trái tim cũng đang ngâm mình trong nước mưa, vừa tê buốt vừa trống rỗng.

Hòa Ương lúc này mới bừng tỉnh, cố gắng trấn định trước những ánh mắt quan sát lén lút xung quanh, miễn cưỡng cười cười:

“Thật là trùng hợp quá.”

Hà Thành giấu cảm xúc rất giỏi. Khi cô nhìn về phía hắn, đáy mắt vốn đầy tiếc nuối đã bị hắn che đi, chỉ còn lại sự điềm đạm và nhẹ nhàng.

“Cậu về nhà kiểu gì?” – hắn hỏi.

Hòa Ương chỉ vào chiếc xe điện:

“Tớ đi cái này.”

“Nhưng đang mưa mà, cậu định bung dù kiểu gì?”

“Trong giỏ có áo mưa.”

“Ừm.”

Lý Khả Hân được người nhà đến đón, lưu luyến nói lời tạm biệt với Hòa Ương, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại mấy lần.

Hòa Ương cất dù vào giỏ, lấy ra chiếc áo mưa, còn chưa kịp mặc thì đã thấy Hà Thành bước lên một bước, chiếc dù to che chắn tất cả mưa rơi. Cô hơi khựng lại một chút, vội vã khoác áo mưa lên người.

Hà Thành vẫn đứng yên, chiếc dù lớn vẫn che cả hai người.

Cô chợt nhớ đến câu hỏi vừa nãy của cậu, giọng điệu dường như có chút hụt hẫng. Vì sao chứ? Cô nhìn quanh một vòng, không thấy xe nhà cậu đâu, mới hỏi:

“Người nhà cậu vẫn chưa tới à?”

Hà Thành cúi đầu, giọng nhỏ hẳn:

“Ừm. Tôi có gọi điện rồi, chắc tín hiệu không tốt nên chưa liên lạc được.”

Mưa ngày càng nặng hạt.

Thể trạng Hà Thành vốn không tốt, sắc mặt tái nhợt, khi nãy còn ho vài tiếng, giờ đứng giữa mưa gió mà trông cứ như sắp không trụ nổi nữa.

Thật sự là… trông đáng thương hết sức.

Hòa Ương ngồi lên xe điện, quay người lại vỗ vỗ yên sau:

“Lên đi, tới đưa cậu về.”

Hà Thành đang siết chặt cán dù, bỗng thả lỏng tay.

Hắn không từ chối, sải chân dài một bước ngồi lên yên sau. Lần này hắn không còn được ngồi sát như hôm nọ, giữa hai người cách một lớp tay lái. Hắn thấp hơn cô nửa cái đầu, tầm mắt dừng lại nơi sống lưng gầy gò của cô.

Cô mặc áo mưa kín từ đầu đến chân, từ phía sau nhìn lại chỉ thấy một khối màu đỏ.

Hà Thành cứ thế mà ngơ ngẩn nhìn theo.

“Cậu đi chậm thôi đấy, cậu cầm chắc dù vào, kẻo bị ướt.”

Giọng cô như những hạt mưa rơi rào rào xuống lòng hắn, tí tách tí tách, mà mỗi tiếng như ngọn lửa nhỏ, từng chút thiêu cháy trái tim hắn.

Hắn khẽ nghiêng người, chậm rãi áp mặt vào lưng cô, hai tay cũng bất giác thu lại, như thể muốn ôm trọn cả người cô vào lòng.