【Hiện tại độ thiện cảm của Tiêu Khiết Khiết là: 13 (bạn đã tạo cho cô ấy ấn tượng đầu tiên tốt)】
【Đậu Lị nghĩ bạn là một người đàn ông ân cần và tốt bụng】
【Độ thiện cảm của Đậu Lị đối với bạn +7】
【Hiện tại độ thiện cảm của Đậu Lị là: 7 (dễ chịu với người khác giới)】
【Quý Manh cho rằng bạn là người rất tốt.】
【Độ thiện cảm của Quý Manh đối với bạn +5】
…
…
Độ thiện cảm của họ đối với cậu là từ 5-10.
Chỉ có Tiêu Khiết Khiết, người được cậu chú ý đặc biệt, và là một cô gái mắc chứng cuồng nhan sắc, có độ thiện cảm với cậu vượt quá 10 điểm.
Cũng không biết độ thiện cảm này có thể dùng vào việc gì.
Nếu độ thiện cảm của bạn cùng phòng Tiêu Khiết Khiết đạt mức tối đa, liệu cô ấy có nói cho cậu biết tung tích của Dung Dã không?
Sầm Sanh hy vọng Tiêu Khiết Khiết có thể tự mình nói ra, cậu không muốn dùng bạo lực với bạn cùng phòng.
Sầm Sanh rất lo lắng cho Dung Dã, cậu thực sự rất nhớ anh.
————
Thứ ở hành lang chắc chắn không phải là con người, không có ai trông giống một bông hoa như vậy.
Nếu đối thủ là người, Sầm Sanh có thể một mình đấu với năm người, nhưng nếu đối thủ là quỷ…
Khi đó, cậu sợ rằng cậu không những không thể bảo vệ được người khác mà còn có thể mất mạng.
Sầm Sanh trở lại phòng ngủ, dứt khoát lấy điện thoại di động ra, liên lạc với cảnh sát Vương.
Cậu không chắc liệu việc để cảnh sát bắt năm cô gái đi có được tính là ngăn chặn vụ án mạng ở phòng 404 hay không, liệu lời tường thuật có tính cậu là đã hoàn thành nhiệm vụ tân thủ hay không.
Tuy nhiên, thà để thân phận bại lộ, đầu mối bị cắt đứt, mất đi cơ hội nhận được phần thưởng nhiệm vụ còn hơn là bị quỷ gϊếŧ chết.
Chỉ khi còn sống thì cậu mới có cơ hội tìm thấy Dung Dã.
Hơn nữa, cậu không phải là người duy nhất ở đây, có năm cô gái và trong số họ có thể có những người vô tội.
Nếu cậu không thể bảo vệ người khác, cũng không nên khiến những người vô tội phải mất mạng vì ham muốn ích kỷ của bản thân.
Cậu dùng ngón tay gõ nhẹ vào màn hình, 【Anh Vương, hôm nay anh có bận công việc không?】
Bên kia trả lời rất nhanh, 【Không bận, có chuyện gì vậy, Tiểu Sanh?】
Sầm Sanh khẽ cau mày, động tác gõ chữ ngừng lại một lát.
Cảnh sát Vương kém cậu ba tuổi nên luôn gọi cậu là anh Sanh. Họ có mối quan hệ tốt, thích gọi nhau bằng anh.
Người ở đầu bên kia điện thoại không phải là cảnh sát Vương.
Sầm Sanh cười khổ, phim kinh dị quả nhiên không hề lừa cậu. Ngay khi quỷ xuất hiện, điện thoại lập tức trở thành vật trang trí.
May mắn thay, cậu đã dặn trước với Ngũ Bàng, nếu không thể liên lạc được, Ngũ Bàng sẽ ngay lập tức cùng cảnh sát chạy đến khu chung cư Ân Hà.
Với tính cách của Ngũ Bàng, nhiều nhất là nửa đêm lúc hai, ba giờ sáng, hắn sẽ không nhịn được mà gọi điện xác nhận cậu có an toàn không, cậu chỉ cần cầm cự đến ba giờ.
Vẫn còn rất nhiều việc phải làm, Sầm Sanh rùng mình vài cái, sau một lúc sợ hãi, cậu mở laptop ra, bắt đầu làm việc.
Vừa trò chuyện với con quỷ giả thành cảnh sát Vương, cậu vừa kiểm tra camera giám sát.
Năm cô gái đang thay quần áo trong phòng khách, Sầm Sanh nhanh chóng cắt màn hình để kiểm tra phòng ngủ của Tiểu Khiết.
Phòng ngủ yên tĩnh, không một tiếng động. Chỉ có tủ quần áo trong góc đang rung chuyển nhẹ nhàng.
Sầm Sanh sửng sốt.
Khoan đã, tủ quần áo đang động đậy?
-----------
Rèm cửa phòng ngủ được kéo lại, đèn trong phòng cũng không bật. May mắn thay, camera giám sát có khả năng nhìn đêm rất tốt, Sầm Sanh vẫn có thể nhìn rõ tình hình chung trong phòng.
Tủ quần áo cũ kỹ rung lắc hai cái rồi không còn động tĩnh gì nữa, trong phòng ngủ yên tĩnh, không có chút bất thường nào khác. Cứ như thể tất cả những gì vừa xảy ra chỉ là ảo giác của cậu.
Sầm Sanh xem lại camera giám sát vài lần, xác định không phải mình bị hoa mắt, tủ quần áo của bạn cùng phòng quả thực đã di chuyển.
Cậu tiếp tục ấn màn hình điện thoại, đối phó qua loa với thứ quỷ quái đang giả làm cảnh sát Vương, mắt dán chặt vào màn hình giám sát.
Cậu càng nhìn càng cảm thấy, sở dĩ tủ quần áo rung lắc là vì có thứ gì đó bên trong đang nhẹ nhàng đẩy cửa tủ.
Sầm Sanh nhớ lại bức ảnh người phụ nữ mang thai mà cậu đã thấy trong tủ quần áo vào buổi chiều.
Người phụ nữ sống động như thật, cứ như thể giây tiếp theo cô sẽ bước ra khỏi bức tranh. Ngay cả ảnh chụp cũng không có cảm giác chân thực mạnh mẽ đến vậy.
Người phụ nữ trong tranh dường như có linh hồn.
Trong đầu Sầm Sanh dần dần hiện lên một khung cảnh.
Màn đêm buông xuống, người phụ nữ in trên tấm gỗ của tủ quần áo sống lại. Cô chầm chậm quay đầu, vẻ mặt từ kinh hoàng ban ngày chuyển sang dữ tợn.
Đôi bàn tay trắng bệch thò ra khỏi bức tranh, nắm lấy tấm gỗ cũ kỹ, mốc meo, từ từ thoát ra khỏi bức tranh. Người phụ nữ cào cấu, xô đẩy cửa tủ, muốn trèo ra khỏi tủ.
Sầm Sanh bị chính những suy nghĩ của mình làm cho dựng tóc gáy. Không nhịn được, cậu lấy tất cả vũ khí trên người ra, bày lên giường, đếm đi đếm lại mấy lần để lấy can đảm.
Cậu có gậy ba khúc và búa sắt, còn có 《Thế Giới Ấm Áp》 mà lời tường thuật tặng cậu.
Nỗi sợ hãi bắt nguồn từ hỏa lực không đủ, cậu có nhiều đồ phòng thân như vậy, không có gì phải sợ.
Trong lòng đã có sự chuẩn bị, Sầm Sanh khôi phục lại bình tĩnh.
Nhìn những sợi xích sắt quấn quanh tủ quần áo từng lớp, và ổ khóa móc kiểu cũ khóa chặt sợi xích, Sầm Sanh bối rối đẩy kính.
Cái tủ quần áo này chắc chắn có vấn đề, nếu không Tiểu Khiết cũng sẽ không sợ nó đến vậy. Chỉ là cô ấy rõ ràng biết trong tủ có ma, tại sao không vứt tủ quần áo đi, cũng không chuyển ra khỏi phòng 404?