Sắm Vai Thánh Phụ Ở Thế Giới Nguy Hiểm Cao

Chương 9

Cùng với một tiếng vang nhỏ, bạn cùng phòng mở cửa chống trộm, mùi nhang nồng nặc lập tức xộc ra.

Đúng như Sầm Sanh dự đoán, vẻ mặt của bốn cô gái không hề thay đổi khi nhìn thấy bức tượng đặt trong phòng khách, họ đã quen với nó.

“Kẽo kẹt – chi –”

"Cạch-------"

Các cô gái vào nhà trước, Sầm Sanh đứng ở cửa thay giày. Vừa cúi xuống, cậu đột nhiên nghe thấy vài âm thanh giòn tan, khó nghe.

Sầm Sanh hơi giật mình, thò tay vào túi quần.

Mặt dây chuyền Quan Âm đã vỡ, hai chuỗi tràng hạt cũng vỡ thành từng mảnh.

Tiếng vỡ của vài món đồ rất nhỏ, nhưng Tiểu Khiết lại nghe thấy. Cô quay lại, nghi hoặc nhìn Sầm Sanh, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng sợ hãi.

Sầm Sanh sững sờ một lúc, đầu óc quay cuồng. Cậu thậm chí còn không buồn thay dép, lao vào nhà, đóng sầm cửa chống trộm lại.

Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên âm thanh nghèn nghẹt. Hình như có thứ gì đó hung hăng đập mạnh vào cửa.

Một lực mạnh từ bên ngoài kéo tay nắm cửa, cửa chống trộm rung lên bần bật. Khi thấy kéo không được, nó lại chuyển sang đυ.ng.

Trên trán Sầm Sanh lấm tấm mồ hôi. Cậu nhanh chóng khóa cửa lại, nắm chặt gậy ba khúc, nhìn vào mắt mèo.

Đèn ở hành lang bị hỏng, bên ngoài tối đen như mực. Chỉ mơ hồ nhìn thấy một bóng đen kỳ lạ đang đứng trước cửa phòng 404.

Đường viền của bóng đen trông giống như... một bông hoa?

Đó không phải là hoa thật, mà là loại hoa đơn giản với những cánh hoa khác nhau do một đứa trẻ vẽ.

Sầm Sanh bối rối trước suy nghĩ của chính mình.

Có một bông hoa hoạt hình đang đứng trước cửa nhà cậu, phải không?!!!

Dường như có vô số con mắt trong bóng tối đang thèm thuồng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng 404. Khi Sầm Sanh nghiêng người tới mắt mèo, muốn nhìn kỹ hơn, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng cười quái dị.

Ngay sau đó, mắt mèo không một dấu hiệu, "bụp" một tiếng vỡ ra, một thứ gì đó đâm về phía mắt Sầm Sanh.

Sầm Sanh phản ứng rất nhanh, cậu lập tức lùi lại, lấy cuốn sách 《Thế Giới Ấm Áp》 ra và ấn mạnh vào mắt mèo.

Cảm giác va chạm mạnh mẽ truyền đến từ cuốn sách, có thứ gì đó đã đâm vỡ mắt mèo, muốn chui vào phòng 404.

Sầm Sanh vẻ mặt nghiêm trọng, cậu vừa bắt được vài hình ảnh.

Ngoài cửa có một con mắt nhợt nhạt như hạt thủy tinh. Thứ đang cố gắng chui vào là một cái lưỡi mảnh khảnh, đỏ tươi.

Sầm Sanh có một tật xấu, càng sợ hãi thì càng táo bạo, càng sợ càng hăng.

Cậu run lên vì sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi hét lên với bạn cùng phòng: "Đưa dao đây! Vật ngoài cửa chẳng phải thích đâm vào mắt mèo sao? Tôi sẽ đâm chết nó!"

Tiếng đập cửa dừng lại một lúc, rồi trở nên dữ dội hơn.

Tiểu Khiết sợ hãi, cứng đờ tại chỗ.

Nhưng một cô gái thấp bé, cầm dao gọt hoa quả lao tới và hét vào cửa: "Mẹ kiếp! Tao sẽ đâm chết mày, đồ khốn nạn!"

Sầm Sanh liếc nhanh về phía cô.

Với mái tóc ngắn màu xanh lá cây, hình xăm của băng đảng đường phố, vết sẹo, mùi thuốc lá nồng nặc và vẻ mặt tàn nhẫn, cô ấy trông giống như một nữ du côn.

Khoan đã, cô ấy có vẻ là trẻ vị thành niên?

Ngoài cửa rung chuyển càng lúc càng mạnh, Sầm Sanh dùng tay ấn chặt vào cuốn sách. Từ tần suất và lực tác động, cậu ước tính thứ ngoài cửa đã mất kiên nhẫn, mối nguy hiểm sẽ sớm kết thúc.

Sầm Sanh cúi đầu, nhỏ giọng nói với cô gái, bảo cô tìm một số dụng cụ và bịt kín mắt mèo.

Đúng như cậu dự đoán, thứ ngoài cửa dường như trút giận. Sau khi đập cửa mấy lần, cuối cùng nó cũng quay lưng rời khỏi phòng 404.

Sầm Sanh mạnh dạn áp sát vào cửa để nghe xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

"Bịch —— bịch ——"

"Bịch ——"

Không có tiếng bước chân, ngoài cửa chỉ có tiếng "bịch bịch" kỳ lạ. Âm thanh càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.

————

Nguy hiểm tạm thời qua đi, Sầm Sanh mềm nhũn người, dựa vào cửa chống trộm. Quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, lưng dựa vào cánh cửa kim loại lạnh buốt.

Cô gái thấp bé cầm tấm thớt và keo chạy ra, cùng Sầm Sanh cố định tấm thớt lên cửa.

Những cô gái khác không nói gì, đứng giữa phòng khách như thể đang sợ hãi.

Người phụ nữ thấp bé nhìn họ với ánh mắt chán ghét, phớt lờ Sầm Sanh đang cố bắt chuyện, mà quay người hút thuốc trên ghế sofa.

Nhìn bạn cùng phòng sắc mặt nhợt nhạt, Sầm Sanh đẩy mắt kính, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ, nó đi rồi. Đúng rồi, Tiểu Khiết, cô có biết vừa rồi bên ngoài là cái gì không?"

Không ngờ sau khi thoát khỏi nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của cậu lại là an ủi những người xung quanh. Tiểu Khiết mím môi, muốn nói lại thôi.

Cô im lặng hai giây, “Là người điên sống ở tầng dưới. Ban đêm nghe thấy tiếng động là phát bệnh, chỉ cần không gây ồn ào thì không sao.”

Sầm Sanh biết cô nói dối, nụ cười vẫn không thay đổi, “Thật sao? Khó trách tiền thuê nhà thấp như vậy, có hàng xóm như vậy, cô sống một mình không an toàn. Sau này buổi tối về nhà một mình, tôi có thể đón cô ở dưới tầng."

Cô gái thấp bé run run tay hút thuốc: "Đồ ngốc."

Tiểu Khiết liếc cô một cái, không nói gì.

Cô đẩy cô gái tóc ngắn đang sợ hãi đến gần, líu ríu bên cạnh: "Được rồi, không sao đâu. Tôi mua một quả dưa hấu, chúng ta cùng ăn nhé."

Các cô gái choáng váng một lúc lâu mới hoàn hồn, tứ chi cứng ngắc bước về phía ghế sofa.

Sầm Sanh nghiêng đầu nhìn họ, lời nói của Tiểu Khiết đầy sơ hở. Cậu chỉ giả vờ ngốc, nhưng những cô gái kia sao lại không phản ứng gì?

Ồ----

Họ biết bên ngoài cửa là cái gì, nhưng cậu thì không.

Cùng lúc đó, giọng nói tổng hợp của lời tường thuật vang lên trong đầu Sầm Sanh.

【Tiêu Khiết Khiết nghĩ bạn là một người bạn cùng phòng thân thiện, dịu dàng và đẹp trai】

【Độ thiện cảm của Tiểu Khiết đối với bạn +13】