Karlist nhanh tay đẩy bao nhiêu là đồ ăn đến chỗ Camellia, sườn cừu nướng than hoa, bánh mì nướng bơ với súp kem ngô ngọt. Lia mồm nhai liên tục, hạnh phúc như trong thiên đàng, bao nhiều đồ ăn là dung nạp hết vào cái bụng nhỏ của Lia. Cô lắc lư người, đồ ăn đồ uống gì mà bếp trưởng mang đến cũng được Lia vét sạch, dù biết ăn thế nào thì sau bữa cô cũng nôn bằng sạch ra. Công tước tuy thấy con gái ăn uống tốt rất vui nhưng ông vẫn day dứt vết bớt thánh giá của Lia. Nó là ấn kí đặc trưng của một tinh linh sư có lượng mana vượt mức thông thường, nó có thể giúp chủ nhân của nó mạnh lên hoặc chính nó sẽ gϊếŧ chết người ấy. Vợ ông- Rosalyn de Winter Arnitor là một tinh linh sư như vậy, một ấn kí hình hoa hồng vàng ở sau gáy, hệt cái của Lia trên mu bàn tay. Nó đột nhiên mất kiểm soát ngay trên chiến trường khiến mana trong người xáo trộn mà suýt chết. Ông ghét nó lắm, ghét cái vết bớt khiến người ông yêu nằm liệt giường hơn nửa năm. Nên ông kỳ vọng rằng sẽ tìm được cách giảm đi lượng mana trong người Lia, ấy là lý do ông nhanh chóng chấp nhận việc để Freya chữa trị cho Camellia. Và hôm nay chính là ngày Freya đến thăm khám cho Lia, tròn 1 tuần rồi nên ông phải để con bé đến chữa trị. Vừa kết thúc bữa ăn hạnh phúc ấy, công tước lau miệng cho Lia rồi ngập ngừng hỏi:
- Con....con có thích ở đây không?
- Có ạ! Con thích ở đây lắm, nhất là vườn hoa ở phía sau ấy, chúng thơm cực kỳ luôn!
Lia gật đầu lia lịa với câu hỏi của cha mình, tay tiếp tục xúc thêm một thìa súp kem. Ông trầm ngậm một hồi mới nói ra được câu hỏi mà ông đã định hỏi mấy lần từ khi cô về đây:
- Lia này! Con có muốn....về phương bắc không? Nhà của chúng ta ấy!
- Con đi đâu cũng được mà. Với lại bây giờ đang có tuyết đúng không ạ? Con thích tuyết lắm!
Camellia cười tươi đáp lại câu hỏi của ông, ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú và vui vẻ. Ông thấy đôi mắt xanh của con bé ánh lên một niềm khao khát gì đấy một sự vui vẻ chưa từng có. Karlist mỉm cười nhẹ nhõm, xoa đầu cô rồi lại tiếp tục bữa ăn của mình.
[......]
- Chào cậu! Mới 1 tuần thôi mà trông cậu khác quá đấy, Lia!
Camellia ngỡ ngàng nhìn người đứng trước mặt mình, trợn mắt hoảng hồn chả hiểu sao bản thân lại thế. Chân cô cứ run lên từng đợt, cả người nhũn ra nhão nhoẹt như bột vừa nhào. Sắc mặt của cô con gái công tước lại cứ nhạt đi từng hồi, tay run run bấu chặt vào góc áo của người thư kí Bastian. Freya đang đứng trước mặt cô, cả người như hoàn toàn thay đổi so với 1 tuần trước khi cô rời đi. Không còn vẻ gầy gò xanh xao như xác chết ấy nữa, cũng mất đi đôi mắt vàng kim đượm buồn như xưa. Giờ đây thay thế bằng một cô bé cao lớn hơn Lia hẳn 1 cái đầu, mái tóc sứa dài xoăn lọn nhẹ phần đuôi, màu xanh lam nhạt cùng màu tím violet hòa vào với nhau thay cho mái tóc xơ rối màu xanh nâu xám xịt như khi trước. Trông cực kì khác lạ đối với Lia, ai tin đấy là một cô bé mới được nhận nuôi, nhìn lại Lia dù được vỗ béo thế nào cũng gầy còm, ốm yếu như một con nhóc 5 tuổi hơn là 8 tuổi.
Frey hào hứng cầm lấy tay Lia, nở một nụ cười giả trân mà nói:
- Tớ nhớ cậu lắm đấy! Thỏ con không nhớ tớ sao?
Lia rụt tay lại, gượng gạo quay mặt đi mà đáp:
- Đâu có đâu! Tớ nhớ cậu lắm mà, sao....sao cậu lại ở....
- Công tước muốn tớ đến mà!
Lia ngạc nhiên trong lòng ánh mắt hơi liếc về phía công tước đang đứng. Cô gật đầu như chấp thuận lời nói ấy của Frey. Freya mặc kệ công tước, chỉ lướt qua nhìn ông ấy mỉm cười nhẹ thay cho lời chào hỏi. Freya kéo tay Lia đi, như thể đã quen với cấu trúc của dinh thự mà đi thẳng đến phòng ngủ của cô bé. Lia ngạc nhiên, kéo tay Frey lại rồi hỏi:
- Cậu có đúng là đến đây theo lời công tước không vậy? Cậu quen đương đi lối bước trong dinh thự này như kiểu cậu đã....đến đây vậy?
Frey thoáng ngạc nhiên, rồi ngồi thẳng xuống giường của Lia mà cười tươi thản nhiên đáp lại hoài nghi của Lia:
- Tớ đến đúng là theo yêu cầu của công tước, còn việc tại sao tớ biết phòng cậu sao? Nếu tớ nói tối nào tớ cũng đến với cậu thì sao nào? Cậu sẽ càng yêu tớ hơn đúng không nè!
- Cậu nghiêm túc hộ tớ đi! Trông mặt cậu không ai tin được đâu.
Lia thở dài, bĩu môi nói tỏ vẻ chê bai. Freya lăn quanh giường, quấn nguyên chiếc chăn bông vào người như một con sâu bướm lăn lội qua lại. Lia ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, vỗ vỗ tay vào chiếc gối trắng rồi hỏi:
- Cậu đến có việc gì vậy?
- Tớ đến khám cho cậu. Bệnh nhanh chết thì phải khám cho sớm chứ, cậu chết sớm là tớ chán lắm ấy.
- Chà! Nói thẳng toẹt ra sao? Freya vô tư ghê gớm thật! Nhưng sao lại là cậu?
Lia cười trừ, nằm thẳng xuống giường cùng Frey rồi hỏi tiếp. Cô trườn đến bên Lia, gối lên người con bé rồi đáp với giọng rất gợi đòn và khích tướng:
- Tôi thao túng công tước đấy! Nên ngài ấy chọn tôi.
- Cậu thích kể chuyện hài vậy sao? Vậy cậu định chữa cho tớ thế nào?
Freya tung chăn ra, giật lấy tay Lia áp cô xuống giường rồi nói:
- Phải rút một lượng mana và máu xấu ra, Lia có sựo kim tiên không nào?
- Có! Đứa nào chả sợ, nên đừng làm mạnh quá đấy!
Freya cười tươi, lấy trong chiếc vali đồ nghề của mình 1 lọ thủy tinh rỗng tam giác, một khăn lau trắng, một ống kim tiêm rút máu khá lớn, một dây ống tròn và một viên đá pha lê. Đeo găng tay y tế vào xong thì lấy một mảnh vải che mắt Lia, xoa xoa đầu cô bé rồi nói:
- Nào! Thỏ con có đau phải bảo tớ nhé! Sẽ nhanh thôi, bé con!
Freya đặt tay Lia lên mặt bản trải khăn trắng rồi bắt đầu việc làm. Tay thoăn thoắt cắm kim tiêm lấy máu vào mạch rồi lại đến một đầu ống tròn có đường kính khoảng 1,2 cm, cầm lấy bàn tay Lia lên, cắm thẳng đầu ống đó vào vết bớt rồi nói đầu còn lại vào viên pha lê. Lia đau đớn kêu lên một tiếng, cánh tay còn lại run rẩy bấu chặt vào da Freya ngồi bên cạnh. Cái cảm giác lạnh buốt từ từ tiến sâu vào trong mạch máu, tế bào của Lia, toàn thân cô run lên bần bật, khóe mắt đỏ hoe đầy lệ. Freya thấy thế liền nắm chặt lấy tay Lia, nhẹ nhang xoa xoa l*иg ngực cho cô bé, nụ cười có chút đau lòng mà an ủi:
- Tớ đây rồi! Thả lòng nào, đừng gồng lên như thế.....đúng rồi, phải! Thả lỏng đi bé con, tớ ở đây, nhanh thôi! Khi nào xong thì chúng ta cùng ăn bánh ngọt nhé! À mà....cậu đâu có thích đồ ngọt đâu đúng không? Vậy chúng ta sẽ đi dạo dưới nắng đông này, ngồi dưới chòi hoa và ăn hoa quả tươi nhé! Được không nào?
Mà có vẻ như Lia không nghe rõ được mấy chữ trong câu Freya, cô cắn môi đau đớn, tay nắm lấy tay Frey mà mơ hồ gọi tên ai đó:
- Tuệ! Tuệ! Cậu làm ơn....làm ơn....
Freya trợn mắt ngạc nhiên nhìn Lia thở gấp một hồi rồi thϊếp đi trong cái xoa xoa đầu của cô. Cô gục xuống bên cạnh Lia, vừa cười vừa khóc, nghẹn ngào lẩm bầm:
- Cậu vẫn nhớ sao? Vẫn nhớ đến nó sao?
Ánh nắng sáng soi qua cửa kính và cửa sổ, rọi sáng cả căn phòng rộng lớn bên trong. 1h, 2h rồi đến 4h sau, bình máu đã đầy một chất lỏng sóng sánh màu nâu đỏ hơi thẫm, viên pha lê lúc đầy trắng tinh giờ đen kịt lại như than đá. Freya nhẹ nhàng rút kim tiêm ra khỏi người Lia rồi cả ống tròn trên vết bớt. Lạ thay khi vừa rút đầu ống tròn ra thì vết bớt sáng lên rồi dần đậm hơn mọi khi, một màu xanh kim loại nổi bật giữa làn da trắng nhợt nhạt của Lia. Cô ngủ được thêm một lúc thì bừng tỉnh với cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Freya vội vã cởi băng che mắt cho Lia, Lia mơ hồ nhìn lấy cô bé bên cạnh mình, tay run rẩy cầm lấy tay của Frey rồi nói với vẻ mệt mỏi:
- Xong chưa vậy? Tớ đau.....đau quá!
- Tớ đây rồi! Xong rồi, cậu nghỉ ngơi nhé! Tớ sẽ gọi thị nữ.
Freya cất đồ đi, toan leo xuống giường gọi thị nữ thay quần áo cho Lia. Đột nhiên Lia kéo tay cô lại, lắc đầu vẻ không muốn. Frey hiểu ý cô bạn mình qua từng ánh mắt, trợ lại bên cạnh Lia rồi vỗ về. Lia nằm bất động trên giường, bị Frey ôm ấp thế nào cũng không đẩy ra được, chỉ có thể nhăn mặt cau có tỏ ý khó chịu với cô. Freya rúc cả người vào người Lia, ôm chặt lấy eo của Lia với vẻ rất thỏa mãn và hài lòng. Lia thở dài, vỗ về tấm lưng của Freya rồi nói:
- Cậu bao giờ thì về đây?
- Tớ về phía bắc với cậu xong về phía đông. Cha tôi bận không có thời gian đón nên bám càng cậu.
Lia gật đầu, cả người đau nhức nhối vẫn cố gượng dậy tìm cốc nước, Frey nằm ra giường, nhìn Lia đang uống cả chục cốc nước như thể đang chết khô. Vừa đến cốc thứ 4 thì Freya giật cốc ra khỏi tay Lia, cô mỉm cười hiền lành mà nói vẻ trêu đùa:
- Không nên uống nhiều như thế sau khi rút mana đâu, bé con.
Lia lấy tay quẹt đi vết nước đang dần chảy xuống cổ mình, nhìn Frey vẻ khso hiểu rồi hỏi:
- Tại sao cậu luôn gọi tớ là bé con vậy?
- Vì Lia rất đáng yêu mà! Trông rất dễ bắt nạt.
Cô nhún vai, xỏ chân vào đôi dép dưới sàn mà thất thểu bước đi, đôi dép lẹt quẹt dưới nền nghe rất khó chịu và chướng tai. Freya nhảy xuống giường, bế phốc Lia ngồi lên cổ mình rồi tung tăng chạy ra ngoài. Lia hoảng hồn hét toáng lên, cả người lắc lư theo từng bước chạy nhanh như báo đốm của Freya. Thậm chị cô bé còn nhảy phốc lên trên một cái kệ cao vẻ rất ư là thản nhiên. Lia run rẩy nắm đầu nắm tóc Freya đòi xuống, mà hình như Frey điếc có chọn lọc, câu nào mà Lia đòi xuống chửi rủa là cứ mặc kệ. Còn nưhnxg câu gọi tên lạ rất hưởng ứng, càng khiến Lia thêm khó chịu. Lúc bấy giờ người thư kí của công tước mới chạy đến, Lia thấy thế nhảy nhào vào lòng cậu ta rồi chỉ tay về phía Freya trên kệ, nói với giọng điệu kinh hãi:
- Chú! Frey.....Frey! Cậu ấy bị làm sa...sao vậy?
Lia lắp ba lắp bắp ghì chặt vào cổ Bastian rồi nức nở. Mà Frey cũng ác thiệt chứ, cô bé đã sợ mấy chỗ bấp bênh lại còn cao như vậy, có thánh cũng sợ. Freya ngồi thản nhiên trên kệ đồ, hai chân đung đưa rất chi là vui vẻ, tay còn chống cằm cười tươi như hoa. Thư kí Bastian vỗ về Lia đang hoảng loạn, rồi mỉm cười ngước lên nhìn Freya mà nói:
- Tiểu thư Karterist nên xuống đi thì hơn, kệ ấy dạo này hơi cũ nên dễ sập lắm!
Freya nhún vai, ặt tỏ vẻ buồn rầu rồi đáp:
- Vậy sao? Nhưng mà hình như Camellia không có muốn ta xuống lắm.
Lia cứng người, không hiểu Frey suy ra kiểu gì được cái ý nghĩ cực đoan ấy. Cô bé lắc đầu nguầy nguậy, môi mím chặt lại như tỏ vẻ không đồng ý rồi nói:
- Không có mà! Tại Freya nhảy lên kệ cao quá nên tớ mới....
Freya nhảy huỵch xuống đất, phủi phủi bụi trên quần áo rồi cười hớn hở đáp:
- Tớ đùa đấy! Chúng ta đi ăn nhé, Lia không có muốn đi dạo với tớ sao?