Dàn Nhân Vật Chính Bị Ám Ảnh Bởi Tôi

Chương 16: Thăm khám

Camellia đang ngồi trên giường ở phòng ngủ cô bé, cô bé đăp chiếc chăn bông cùng một cốc cacao nóng. Lia mặt cúi gằm xuống vẻ rất bình tĩnh nhưng đôi mắt pha lẫn sự lo âu như sợ chuyện gì đó sắp xảy ra. Công tước đợi y sĩ ở bên ngoài, ông không dám bước vào phòng của Lia để con bé trong phòng một mình bước qua cuộc khủng hoảng tâm lý vừa xảy ra. Ông đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác cũng không thể làm lòng ông yên được phút giây nào. Ông biết rằng bây giờ bước vào sẽ càng làm con bé rối bời, ông lại chuẩn bị đốt thêm điếu nữa thì y sĩ của Lia cũng đã đến với vẻ mặt hớt hải, ông ta mặc một chiếc blouse trắng, tay cầm một chiếc cặp táp da nâu khá cũ. Công tước vội vã nói về tình hình của con gái mình cho bác sĩ:- Con bé bị.....bùng nổ mana! Đột nhiên xảy ra mà không có bất kỳ dấu hiệu nào. Ta làm thế nào cũng không ngăn được cơn sốt của con bé.

Vị bác sĩ ấy nhẹ nhàng vỗ vai an ủi công tước đang lo lắng và bàng hoàng, mỉm cười mà nói:

- Ngài hãy an lòng! Tôi sẽ lo cho con bé chu toàn, xin ngài hãy ngủ đủ giấc, việc thức đêm lâu ngày không tốt đâu.

Ông gõ cửa phòng, vài giây là ông đã nhận được câu hồi đáp của Lia vọng ra:

- Vâng! Mời ngài vào.

Bác sĩ tiến vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại để công tước đang suy sụp bên ngoài. Ông ôm đầu, suy nghĩ lại tự hiện ra cảnh vợ ông chết trong tay ông. Ông lại nhớ đến hình ảnh con út mình đang gào thét trong rừng lửa, hình ảnh điên dại ấy hệt như cái ký ức Rosalyn gào thét trong tang lễ của mẹ mình ngay sau khi cô từ chiến trường về. Một hình ảnh mà ông không dám quên.

[.......]

- Xin chào cô bé! Ông là Cybele de Nyaire Edevane, bác sĩ riêng của công tước Arnitor! Ông khám cho cháu được không?

Camellia đặt ly cacao xuống đầu giường, mỉm cười hồi đáp nụ cười hiền hòa của ông ấy:

- Cháu chào ông Edevane! Tất nhiên là được chứ, phiền ông quá rồi.

- Chà! Không sao, nào! Ta bắt đầu nhỉ?

Ông Cybele kéo ghế ngồi lại bên cạnh giường cô bé, mở chiếc cặp táp ra lấy đồ nghề. Ông ấy đeo chiếc ống nghe lên, chậm rãi áp lại ngực cô, ông tháo ống xuống. Lấy ra một quyển sổ da màu lam cũ mèm ghi chép cái gì đó, ông vừa khám cho cô vừa vui vẻ trò chuyện:

- Cháu hãy cứ bình tĩnh, ông không vội để ép cháu nhanh hơn. Xong rồi! Cháu có thể tiếp tục cốc cacao ấy, có thể nõ sẽ nguội đi vài phần đấy.

Lia nhìn vẻ mặt bình tĩnh và điềm đạm của bác sĩ Cybele, miệng cô không kìm được lời nói mà hỏi:

- Cháu bị bệnh nặng đúng không ạ?

Cybele ngạc nhiên nhìn con bé, ông gập quyển sổ lại cất nó vào cặp táp, mỉm cười có phần trêu đùa:

- Cháu có tài lẻ làm người khác cứng người đấy, cháu gái của ta! Đôi khi thẳng thắn quá cũng không tốt đâu. Cháu nên biết khi nào cần thẳng thắn khi nào không. Và chuyện bệnh tật của cháu thì khôn có gì, yên tâm nhé!

Ông Cybele lại lấy ra một tờ giấy có sẵn thông tin trên đó, ông lấy từ túi áo blouse một chiếc bút máy, viết tên cô lên tờ giấy ấy rồi nói:

- Ông có chút việc nhờ cháu được không? Cháu giúp ta trả lời mấy câu hỏi này nhé!

- Vâng!

Họ đối đáp nhau vài câu hỏi ở tờ giấy, đến mấy câu cuối thì Lia khựng lại vài giây rõ vẻ bối rối.

- Mấy câu này cần sự thảng thắn đấy cháu gái! Hãy trả lời thật lòng cho ta nhé! Cháu từ lúc về có bao giờ bị khó ngủ hay ngủ quá nhiều chưa?

Lia lặng thinh hồi rồi đáp:

- Cháu có! Cháu khó ngủ vào ban đêm, thường tỉnh dậy giữa chừng, ngủ không sâu giấc cho lắm dù đã gắng!

- Không sao đâu bé con! Vậy cháu áng chừng mấy giờ cháu ngủ được là sâu nhất?

- Cháu nghĩ chắc tầm khoảng 2-5h sáng là thời điểm cháu ngủ sâu nhất, sau khoảng 5h là cháu đã dậy và trằn trọc mãi.

Cybele chau mày đôi giây rồi thả lỏng, ông mỉm cười viết lời tường thuật của cô vào tờ giấy ấy như thường lệ, ông lại tiếp tục câu hỏi của mình:

- Cháu có bị chán ăn hay ăn quá nhiều không?

- Không ạ! Cháu vẫn ăn như thường, đồ ăn của bếp trưởng ngon lắm. Cháu rất thích món mì của bác ấy.

Cybele cười tươi, xoa xoa đầu con bé. Ông ấy uống một ngụm trà mà người hầu chuẩn bị. Khà một tiếng lớn rồi sảng khoái nói cười:

- Tiếp nhé cháu yêu! Cháu có bao giờ.....ghét ở lại với công tước không? Khó chịu, day dứt hay thấy không thoải mái, từa tựa như vậy chẳng hạn.

Ông hỏi đến đấy thì đột nhiên giọng có hơi cứng lạ pha lẫn sự dè dặt không còn vẻ thoải mái nữa. Lia cũng vì câu hỏi này mà đơ người, ánh mắt ngượng nghịu và bối rối hướng đi chỗ khác. Tay vò chiếc chăn bông trên người, cô bé như thả hồn vào luồng suy nghĩ rối như tơ vò của mình. Lia mím môi một lúc rồi trả lời ông ấy, giọng điệu bình tĩnh đến lạ lùng:

- Không ạ! Công tước là cha cháu cơ mà, tại sao cháu lại ghét được cơ chứ.

Ông Cybele cười nhạt, vắt chéo chân khoan thai nói lệch chủ đề chính:

- Cháu gái của ta lại có thêm một tật không có tốt của trẻ thơ rồi. Nhưng thôi, ông không thích trêu trẻ con khóc. Ta về nhé! Ta sẽ kê đơn cho cháu, nếu cháu chán có thể đến phòng làm việc của ta chơi. Tạm biệt cháu nhé!

Ông đứng dậy thu gọn đồ đạc rồi vẫy tay tạm biệt Lia. Con bé ngoài hoài nghi ra cũng chỉ có thể mỉm cười gượng chào bác sĩ quay về. Cô nghe được thoáng tiếng trò chuyện của ông Cybele và cha mình bên ngoài cửa, rồi đầu lại đau inh ỏi khiến Lia mệt mỏi mà không thể ngủ được.

Công tước cầm lấy tay bác sĩ Cybele, tha thiết và chua xót nói:

- Ta không thể nào bảo vệ con bé một cách chu toàn được, ta lại là một người cha tồi. Lẽ ra ta nên nắm tay con bé thật chặt thì đã không có việc này xảy ra.

- Công tước à! Hãy thư giãn đi, đến lúc ngài nghỉ ngơi rồi. 4 năm cũng không phải ngắn, ngài nên để lòng mình được yên bình. Hãy nhớ đến lời hứa của ngài với phu nhân khi cô ấy hạ sinh công tử Evid, ngài đừng để linh hồn bản thân chìm trong cái mặc cảm tội lỗi ấy. Tôi về nhé!

Ông vỗ vai công tước rồi mỉm cười cúi chào rời đi. Công tước cắn răng gục xuống không biết nên vào thăm cô hay không, Karlist nhớ đến gương mặt đờ đẫn của Lia khi nãy, lòng lại bộn bề lo âu. Khi ông đang bất lực, đầu óc rối tung không biết làm gì, đột nhiên có một bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của ông giật nhẹ khiến ông chú ý đến. Lia đang hoang mang nhìn cha. Chả hiểu tại sao ông lại ôm mặt với hai hàng lệ, Lia ngơ ngác hói;

- Ngài ổn không ạ? Công tước mệt sao?

Ông giật mình, vội quẹt đi giọt nước mắt trên mặt rồi cúi xuống mỉm cười dịu dàng đáp lời con út mình:

- Ta không sao! Lia có đau không?

- Con không ạ! Tại sao ngài lại khóc thế?

- Ta bị bụi vào mắt thôi. Ta kêu bếp trưởng chuẩn bị đồ ăn cho con nhé! Được không?

Lia im lặng, chỉ giơ tay lên tỏ ý muốn được cha bế, nhìn ông với ánh mắt ngây thơ. Ông mỉm cười bế cô lên ngồi trên cổ mình, Karlist vừa đi vừa nói:

- Lia khám có đau không? Ta mệt quá lại không vào thăm con được.

- Không ạ! Con chỉ muốn....dùng bữa với người.

Lia ngập ngừng nói, lại ngượng ngùng úp mặt vào mái tóc bạch kim của cha mà không nói lên lời. Ông cười phì, cầm tay Lia mà vui đùa, ông đưa cô về văn phòng của mình đặt Lia lên chiếc sofa giữa phòng rồi đắp cho cô một chiếc chăn mỏng. Ông xoa đầu con bé rồi nói:

- Con đợi ta ít phút nhé! Cõ lẽ báo vội nên nhà bếp làm hơi lâu. Ta xử lý công văn.

Cô bé gật đầu, vui vẻ ăn mấy miếng bánh quy trên bàn đã chuẩn bị sẵn, một ấm trà hoa quả nóng vừa được bưng lên phục vụ Lia. Ông vừa viết văn kiện, vừa hạnh phúc nhìn Lia ngoan ngoãn ăn bánh uống trà đợi cha mình xong việc, một khung cảnh đầm ấm mà từ lâu công tước chưa được trải qua. Lia chán chường đi lòng vòng quanh phòng tìm sách, cô đọc phân nửa giá sách trong phòng mà công tước chưa xong được một chồng văn kiện. Lia lén tiến lại gần bàn làm việc của ông nghịch ngợm mấy tờ nháp. Một tờ giấy bị bay xuống đất khiến cô phải cúi xuống mà nhặt lên, Lia khựng lại khi thấy mấy dòng chữ trên đó. Một tờ thông tin các nhân của một người tên là Pinyez, kẹp trong đó là một mục danh sách các tên lạ kỳ mà Lia chưa bao giờ nghe tới. Con bé không mấy quan tâm mà chỉ lướt qua rồi cất đi cho công tước.

Chiếc đồng hồ trên tường của thư phòng điểm đúng 2h chiều, Clarinet gõ cửa mời họ đi dùng bữa trưa muộn hôm nay. Công tước tháo kính ra đặt xuống bàn rồi tiến lại gần chỗ Lia, ông giang tay ra ôm con gái mình vào lòng. Con bé rất hợp tác, hai cánh tay gầy vòng qua sau gáy của cha mà ôm chầm lấy cổ ông. Đôi chân nhỏ quặp vào bụng của ông ấy, ngâm nga vẻ rất vui tươi. Công tước xoa xoa đầu con gái yêu của mình, ánh mắt thoáng nụ cười hạnh phúc rồi lại từ từ tắt đi khi nhìn thấy vết bớt trên tay của Lia. Ông loay hoay mãi không biết nên xử lý vết bớt thánh giá của Lia, nó không có tốt đẹp mấy như hình ảnh của nó, gọi nó là một lời nguyền thì đúng hơn. Rosalyn cũng vì vết bớt này mà suýt mất mạng trên chiến trường, ông ghét nó, ghét cây thánh giá ấy.