Dàn Nhân Vật Chính Bị Ám Ảnh Bởi Tôi

Chương 14: Một buổi sáng

- Con ăn ngon không? Sao ăn ít vậy?Công tước nhìn Lia đang e dè cắt từng miếng thịt nhỏ, ăn nãy giờ cũng có hơn nửa miếng thịt. Ông nghĩ rằng cô bé ăn không ngon toan đổi món thì bị cô ngăn lại, Lia mỉm cười lắc đầu mà đáp:

- Ngon ạ! Do con hơi mệt thôi ạ. Con xin phép lên phòng nghỉ trước!

Ông gật đầu để cô theo thị nữ đi lên phòng nghỉ mà ông đã dặn bà Velecha chuẩn bị trước. Ông đặt dao nĩa xuống bàn, lau miệng đi rồi thở dài, trợ lý của ông thấy vậy mỉm cười an ủi chủ nhân mình:

- Tôi biết ngài đang nghĩ gì, tiểu thư bị lưu lạc bên ngoài hơn 4 năm như vậy, tâm lý không có vấn đề mới có chuyện. Ngài hãy cứ nhẹ nhàng đối xử với cô bé, việc lành lại vết thương trong lòng cũng chỉ là thời gian. Còn về căn bệnh ấy, tôi sẽ tìm bác sĩ ma pháp giỏi nhất, căn bệnh cũng mới phát tác, không nặng lắm đâu, ngài yên tâm!

Ông gật gù, sai người hầu dọn dẹp bàn ăn, bản thân đi tắm rồi nghỉ ngơi cho 1 ngày dài. Ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, nghĩ đến khuôn mặt phờ phạc và thẫn thờ của con gái út mà ông lại đau đầu. Lại đến những đĩa thức ăn ngon miệng ông dặn kĩ bếp trưởng mà cô bé chỉ ăn vài miếng thịt nhỏ tí với ít salad. Cô bé quá gầy, so với những đứa trẻ khác thì như que củi, khéo còn bé hơn những đứa con của các nông dân.

Công tước nhức đầu, choáng váng đứng dậy mặc cái áo tắm vào xong cũng đi ra khỏi phòng tắm. Cửa vừa mở ra, ông đã va ngay phải một ả thị nữ lẳиɠ ɭơ, trên người mặc đúng một bộ váy ngủ lụa hai dây màu đỏ mỏng tang. Ả ta đưa đôi mắt lúng liếng gợϊ ȶìиᏂ của mình về phía ông ấy, toan quàng tay ra ôm ông thì bị công tước đẩy mạnh ra chỗ khác. Công tước Karlist nghiến răng nhìn ả ta, tay cầm khẩu súng lục dí vào trán cô ả, nghiến răng ken két đe dọa:

- Chết tiệt! Con điếm mất nết, cái dinh thự này từ bao giờ trở thành cái nơi lũ người các ngươi tự tiên ra vào. Dinh thự này thành cái phố đèn đỏ thu nhỏ cho lũ chuột cống các ngươi à. Cút xéo đi cho khuất mắt ta, một lần nữa ta còn thấy ngươi thì đừng trách ta cho ngươi chết sớm.

Ả ta sợ đến chân nhũn ra không đứng lên được, trợ lý của ông vội chạy đến hỏi chuyện. Ông day day trán, thở dài chỉ tay vào ả kia yêu cầu anh ta xử lý. Thư kí nhìn ả ta, xắn tay áo lên nắm tóc ả lôi xềnh xệch đi ra ngoài. Ông toan cất khẩu súng đi quay ra lại thấy Lia đang cứng người nhìn chằm chằm cha mình, ông hoảng loạn vứt khẩu súng ra xa. Lắp bắp giải thích:

- Không phải như con nghĩ đâu! Chỉ là....

- Không sao ạ! con không sao đâu! Chúc ngài ngủ ngon.

Camellia cười gượng, vội chạy đi sau khi kết thúc lời chào sượng của mình. Công tước ôm đầu gục vào tường mà trầm tư. Ông đúng là tên điên khi lại lôi súng ra gϊếŧ người ngay trong dinh thự có trẻ con, ông vẫn theo cái thói quen rằng cứ gϊếŧ ai là vứt xác ấy, vì dinh thự này chỉ có một mình ông ở nào còn ai mà sợ.

- Mày điên thật rồi Karlist, nghĩ thế quái nào lại....Chúa ơi!

Ông thở dài đứng dậy, lảo đảo bước đi về văn phòng của mình, rót đầy một cốc rượu, ông ngửa người ra sau ghế mà suy tư. Thư kí bước vào, ngạc nhiên khi thấy công tước đang đau khổ trong phòng. Anh ta mỉm cười cũng rót ít rượu cho mình uống một ngụm mà nói:

- Xem kìa! Ngài lại gây chuyện hiểu lầm cho tiểu thư sao? Tôi tổ chức tang lễ nhé!

- Cho ai?

- Thiện cảm của tiểu thư với ngài. Cuộc sống gia đình coi như hỏng rồi thưa công tước đáng kính!

Ông bực tức ném tập tài liệu vào mặt anh ta, rít lên từng từ đe dọa viên thư kí của mình:

- Lo cho xong việc của ngươi đi, ngươi có 3 ngày để hoàn thành công việc.

- Vâng!

Viên thư kí vừa định đi thì lại dừng chân bởi tiếng gọi của công tước:

- Khoan! Ngươi hãy sai người hầu cất hết súng hay những đồ vật nhọn trong dinh thự đi, con bé không thích chúng đâu.

Anh ta gật đầu rồi đóng khẽ cửa lại cho ông nghỉ ngơi. Công tước bưng mặt ưu tư trong mớ suy nghĩ bòng bong của bản thân, ông gục xuống bàn gương mặt nhăn nhúm, cau có. Karlist nhìn bức ảnh chân dung của phu nhân trên bàn, mắt trùng xuống rơm rớm nước mắt. Ông cầm bức ảnh lên ngắm nhìn nó rồi lẩm bẩm, khuôn mặt giàn giụa nước mắt đầy sự chua xót:

- Ta phải làm gì đây phu nhân? Ta làm thế nào mới có thể giải thích cho con bé không hiểu lầm ta đây? Ta sai bước nào chứ, sai chỗ nào mà....mà chúa lỡ lòng nào để ta chịu cái cảnh này. Em không còn bên ta nữa, 2 đứa con trai cũng xa cách ta, bây giờ thì sao? Camellia cũng....Lẽ ra ngày ấy ta nên chạy thật nhanh đến bên em thì có phải sẽ không có kết cục này. Ta xin lỗi em, Rose yêu quý!

Ông nốc nốt cốc rượu trong tay, gục xuống bàn làm việc thiêm thϊếp đi. Trời bắt đầu tờ mờ sáng, vài con chim sẻ đang đi kiếm mồi cho con mình, mùa đông đã bắt đầu ghé đến trên thủ đô, gió hanh khô và thỉnh thoảng có vài cơn mưa phùn thoáng qua. Công tước uể oải ngáp vài hơi dài, dụi mắt mấy lần ông mới đủ tỉnh táo mà đứng dậy. Ông khó hiểu khi nhìn bản thân lẽ ra đang ngủ trên bàn, bây giờ lại nằm trên chiếc sofa trong văn phòng với 1 chiếc chăn bông nhỏ. Ông nhìn thư phòng thường ngày bừa bộn khéo cái chuồng heo cũng không bẩn bằng, nay gọn gàng, sạch sẽ đến lạ, công tước nghĩ rằng do thư kí hoặc người hầu trong dinh đã đỡ ông lên ghế và dọn dẹp.

- Lâu rồi mới thấy cái phòng này gọn được như vậy! Chắc phải bảo Bastian tìm lại tài liệu rồi sắp lại thôi, để như này thì....cái gì đây?

Ông đang định ra ngoài thì vô tình mắc chân vào cái gì ấy dưới sàn mà loạng choạng suýt đập mặt xuống đất. Cúi xuống nhìn lại thấy có tầm chục cuốn sách đang nằm ngổn ngàng dưới sàn, Karlist thở dài nghĩ rằng người hầu dọn dẹp quên không dọn. Ông cúi xuống nhặt sách lên, thế quái nào lại lộ ra một lọn tóc vàng tươi ánh đào lộ ra, công tước giật mình bới sách ra thì lại thấy con gái út mình nằm sấp trên sàn bất động. Karlist hoảng hốt vội bế cô lên kiểm tra, chỉ thấy tiếng ngáy nhỏ nhẹ và đôi mắt sưng húp. Ông nhẹ nhõm, đặt con bé lên ghế sofa rồi đắp chăn cho. Công tước nghĩ thầm tại sao cô bé lại ở thư phòng của ông vào sáng sớm tinh mơ như vậy.

Không nghĩ nhiều cho váng đầu óc, công tước vỗ nhẹ lưng cô bé mấy cái cho yên giấc rồi đến bàn làm việc xử lý công văn. Ông đeo một cặp kính hình chữ nhật gọng vàng lên, tay thoăn thoắt viết báo cáo, văn kiện với mấy tập tài liệu kinh tế lãnh thổ phía bắc. Sáng sớm tinh mơ, công tước Arnitor đầu bù tóc rối với 1-2 chồng tài liệu dài dằng dặc như sớ báo cáo cuối năm của đế quốc, đầu ông đau như búa bổ nhưng vẫn gồng người lên mà cho xong việc sáng, bởi vì ông còn có việc rất quan trọng cần làm hôm nay. Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường kêu lên cái "boong" điểm đã 9h sáng thì Karlist mới hoàn thành đống tài liệu dày cộp trên bàn. Ông đang rung chuông gọi thị nữ mang một tách cà phê cho tỉnh táo thì cửa mở ra, thư kí của ông bước vào, tay đẩy một chiếc xe đồ ăn nóng hổi đi vào. Ông đang khó hiểu thì anh ta đặt lên bàn một tách cà phê và 2 miếng sandwich cho ông, còn những món kia thì ông cũng không biết là cho ai. Người trợ lý nhìn quanh phòng, thấy Lia đang nằm ngủ vắt lưỡi trên chiếc sofa da trong phòng, anh mỉm cười đi đến chỗ cô bé. Dựng cô bé dậy mà cười tươi nói:

- Không phải là nên dậy rồi sao tiểu thư? Người ngủ có ngon không?

- Sao....sao ngươi biết con bé ở đây?

Lia đang gật gà gật gù, mắt mở còn không nổi vẫn đang gục trên vai anh mà thở đều. Người trợ lý đang cố đánh thức cô bé dậy vừa đáp câu hỏi của ông:

- À! Do hôm qua ngài ngủ ngay trên bàn nên tôi với tiểu thư đã vác ngài lên ghế. Ngài nên giảm cân thôi, nặng kinh khung ấy. Còn căn phòng này chắc do tiểu thư dọn rồi. Tôi cũng không biết nữa, sau khi tôi rời đi thì có kiểm tra xem Camellia có về phòng không, không thấy tôi cũng chỉ nghĩ do cô bé đi vệ sinh.

Công tước xoay xoay cổ, vươn vai mấy cái cho giãn cơ rồi uống một hớp cà phê. Ông nhìn con út vẫn đang ngái ngủ thì đến chỗ cô bé, nhìn cô trìu mến mà nói với giọng rất nhẹ nhàng:

- Camellia! Chúng ta dậy xong đi ăn sáng được không?

Vừa nghe thấy giọng của ông, cô bé đã giật mình mà bừng tỉnh. Ngơ ngác một hồi, Lia mới ngẩng đầu lên nhìn cha, mím môi rồi nói:

- Vâng! Người đợi con nhé!

- Được rồi! Ta đợi con ở nhà ăn nhé!

Ông mỉm cười xoa xoa đầu con bé rồi rời đi để cô cho thị nữ lo toan. Camellia đang được 2 người thị nữ tắm rửa, một cô hầu có dáng cao lớn đuổi khéo cô gái kia ra ngoài. Cô ấy vừa gội đầu cho Lia, nhẹ nhàng hỏi:

- Tiểu thư có đau không?

Camellia lắc đầu, nhìn cô hầu nữ mà mỉm cười nói tiếp, ngắt lời đang định nói của cô ây:

- Công tước sai chị thuyết phục em không để bụng chuyện hôm qua đúng không ạ? Chị yên tâm, em không quan tâm đâu. Nếu điều đó làm khó chị, hãy cứ bảo với ngài ấy là em nói thế. Em nói thật mà, em không quan tâm đâu.

Cô thị nữ ấy ngỡ ngàng nhìn cô bé, tay vẫn kì cọ người cho Lia nhưng đầu óc cứ bay đi đâu. Camellia lén nhìn cô ấy, một cô gái trẻ tầm hơn 20 tuổi, có chiều cao khá lớn tầm 1m7, mái tóc ngắn đến cổ màu nâu hạt dẻ và đôi mắt sắc có đồng tử màu đen nâu. Cô thị nữ ấy xả nước cho cô, quấn chiếc khăn tắm trắng lau đầu cho cô bé, Lia vừa đợi cô ấy mặc quần áo cho vừa hỏi:

- Chị tên gì vậy?

- Tôi là Clarinet Fringilla, thị nữ thân cận của công tước Arnitor. Xong rồi! Tiểu thư có thể đi ăn sáng.

Camellia nhìn bản thân trước chiếc gương lớn trong phòng, cô bé không tin bản thân bây giờ lại có dáng vẻ lạ lùng như vậy. Những bộ cánh lộng lẫy, đắt tiền hay cuộc sống giàu có bây giờ chính là ước nguyện nhỏ của cô, nhưng tình yêu thương của gia đình mới là ước mơ cả đời của cô bé. Một cuộc sống trọn vẹn như vậy, cô chỉ mong nó được một nửa là được.

Lia chạm vào gương lầm bầm với chính bản thân mình:

- Lạ thật! Nó không phải là dáng vẻ của mình, tỉnh táo lại đi! Thanh Nghi!