-Tôi là hậu duệ của ác ma Floyd Francesco, hậu duệ đời thứ 64. Cha tôi là giáo chủ thật sự của giáo đường Agustus đã chết vì bị ám sát vào 5 năm trước. Và người đứng trước mặt ngài công tước đây là trung thần của cha tôi, đóng giả làm giáo chủ thật sự, nhận nuôi tôi và làm hộ khẩu hợp pháp. Khi tôi đủ tuổi sẽ thừa kế gia tộc, rất nhiều việc lằng nhằng mà tôi muốn nói với ngài nhưng thời gian hạn hẹp chỉ có vệc này đặc biệt quan trọng tôi buộc phải nó cho ngài biết!
Công tước bàng hoàng không cầm vững nổi tách trà, vội vàng hỏi gấp Freya:
- Fergus chết rồi sao? Ám sát ư? Ngươi còn việc gì muốn nói nữa hay sao?
Freya lấy tập tài liệu trên tay bá tước đưa cho công tước mà tiếp tục câu chuyện đang dở dang:
-Tôi biết được việc Camellia là công nương vào 2 năm trước và đặc biệt cậu ta là một tinh linh sư có lượng mana khổng lồ. Luồng mana của cậu ấy có màu rất lạ, một màu xám khói. Cậu ta vì có quá nhiều mana trong cơ thể nên sinh ra một căn bệnh rắc rối. Trào ngược mana, nó tương đương căn bệnh nan y không có thuốc chữa. Bây giờ dù chỉ là một mầm bệnh nhỏ nhưng nó chắc chắn sẽ phát triển lớn và chết. Mong ngài chú ý đến sức khỏe của cậu ấy!
Công tước đập bàn đứng phắt dậy, run bần bật khi nghe thấy tin con gái mình như thế mà không tin vào sự thật tai mình nghe thấy. Chết sao? Ông còn chưa đưa con gái mình về nhà ngày nào bây giờ lại biết việc con gái mình bị bệnh hiểm nghèo. Ông muốn tự tẩy não bản thân, tự nghĩ rằng tất cả những lời mà cô nói đều là câu chuyện đùa. Công tước ghét cảnh nhìn người mình trân trọng lại nằm bất động trong cỗ quan tài gỗ u ám, cái chết oan uổng của vợ ngài là quá đủ cho cuộc sống đau khổ của ông ấy.
Ngài ta ìm nén cơn giận và xót xa trong lòng, im lặng hồi lâu mới nói với Freya:
-Liệu không còn cách nào giúp con bé sao?
-Ngài tin tôi đến như vậy à? Nhưng tôi có một cách có thể kéo dài sự sống cho cô ấy! Ít nhất là cho đến khi công tước nằm xuống đất yên nghỉ. Chúng ta cần một bản hợp đồng dài hạn, nào!
Freya mỉm cười, lấy ra cuộn giấy da nâu đã kí sắn tên trên hợp đồng. Hợp đồng kéo dài tuổi thọ của Camellia, với điều kiện mỗi tháng phải để cô rút một lượng máu và mana để ổn định sức khỏe của cô, 1 tuần đến thăm dinh thự công tước với Lia không phàn nàn và tuyệt đối giữ im lặng và bảo mật chuyện ngày hôm nay. Chỉ 3 điều đơn giản ấy, công tước cũng không để ý chỉ suy nghĩ một hồi rồi hỏi cô:
-Ngươi có chắc chắn rằng căn bệnh của Lia không? Ta không muốn con gái ta đau đớn vì mấy cái kim tiên và mấy lọ thuốc đắng.
Freya im lặng gật đầu, chỉ nhìn vào tờ khế ước của mình. Công tước chắc chắn trong lòng mới đặt đầu bút xuống mà kí vào khế ước. Công tước Karlist đứng dậy, rời đi ra ngoài hút thuốc, trước khi đi thì quay lại nói với cô:
-Giữ chữ tín là điều thiết yếu của một cuộc làm ăn, ta không rao bán con ta cho tay quỷ dữ đâu, Francis!
[........]
- Có chuyện gì sao ngài công tước?
Thư kí công tước đang chơi cùng Lia sau cô nhi viện, hỏi nhẹ ông ấy. Công tước nhìn Camellia đang mỉm cười tươi chơi với lũ trẻ mồ cơi, suy tư buồn rầu. Ông thắp một điếu thuốc hút một hồi mới nói:
- Lẽ ra ta không nên....sinh ra đứa trẻ ấy!
Người trợ lý giật mình vội nhìn Lia, thấy cô bé đang vẫn rất vui vẻ chơi đùa liền thỏ thẻ hỏi chủ nhân mình:
- Ngài nói vậy là sao? Tại sao lại nói như vậy? Cô bé mà nghe thấy thì....
- Sinh ra mà để nó chịu khổ như vậy, thà không sinh còn hơn. Con bé bị trào ngược mana, không thể chữa được.
Anh ta á khẩu, không nói một lời nào chỉ im lặng nhìn Lia gần đó. Anh ta mỉm cười nhạt, dập điếu thuốc trong tay ông đi mà nói:
- Chúa có lẽ không ở bên cô ấy, tàn nhẫn quá so với một đứa trẻ khốn khổ.
- Phải! Chúa không ở bên chúng ta, chỉ có cái chết và sự thống khổ. Mệt thật đấy! Có lẽ thần chết thấy Rosalyn là chưa đủ nên mới muốn thêm Camellia. Đến đây thôi! Ngươi nói chuyện với viện trưởng bàn chuyện đón con bé về, ngươi đã nói với 2 đứa kia chưa?
Người trợ lý gật đầu, chuẩn bị tài liệu mà đi đến thư phòng của viện trưởng. Camellia đang chơi vui vẻ thấy công tước đang đứng một mình, chậm rãi đến chỗ ông ấy đứng cạnh mà hỏi:
- Sao ngài công tước lại ỉu xỉu vậy? Thời tiết ở thủ đô vào tháng 11 lại khá nóng, chắc vì vậy mà ngài bực đúng không?
- Ta không phải người dễ bực dọc vì mấy thứ lặt vặt ấy. Trông thái độ con bình tĩnh như vậy, chả lẽ lại biết chuyện bản thân là con ta?
Lia im lặng hồi lâu, ánh mắt hiện rõ vẻ trầm tư có điều gì khó nói, cô bé nhìn lũ trẻ đằng xa mà đáp:
- Nếu con nói rằng bản thân biết thì ngài sẽ làm sao? Công tước muốn con khóc hay sao?
Công tước cười lạnh, vẻ mặt khá bình thản mà tiếp tục trâm thêm điếu thuốc mới. Vừa thở ra một hơi khói mới nói:
- Ta không mong vậy? Lạ so với việc một đứa trẻ 8 tuổi không sợ ta. Con có điều muốn nói sao?
Lia nhìn chằm chằm ông ấy, cúi đầu nhìn cánh tay của mình, liền vạch tay á dài ra để lộ hàng chục vết bầm và vết thương đang đóng vảy rồi mỉm cười thần bí mà nói:
- Công tước có muốn một cuộc nói chuyện không đàng hoàng không ạ?
Ông bàng hoàng nhìn cánh tay đầy vết thương của Lia, vội vàng dùng ma pháp chữa trị cho cô bé, đôi lông mày cau lại xót xa. Công tước bế cô đến băng ghế dài chữa cho con gái, Lia nhìn cánh tay đang dần lành lại, trầm tư một hồi mà nói:
- Con muốn cứu lũ trẻ ở cô nhi viện, thoát khỏi nơi như địa ngục này! Ngài giúp con nhé!
[......]
Lia được công tước đưa về dinh thự Arnitor ở thủ đô, họ phải đi một con đường rừng dài rồi rẽ trái mới đến dinh thự, nhưng người phu xe lại quẹo phải- đường đến trung tâm quảng trường thủ đô. Cô bé ngơ ngác, quay sang phía ông ấy mà hỏi:
- Chúng ta lẽ ra phải ở đường Nomble chứ ạ? Công tước mua thêm biệt thự ở đây sao ạ?
- Ta đi mua thêm đồ cho con, thay cho bộ váy cũ mèm và rách nát ấy. Con có đói không? Ta mua bánh cho con.
Lia gật đầu, nhìn ra bên ngoài đường, đông đúc, náo nhiệt và ồn ào. Những căn nhà cũ san sát nhau, các sạp hàng trong chợ bày đủ các món hàng. Tiếng rao hàng, tiếng ngựa phi hay tiếng trẻ con nô đùa làm Lia đau đầu, đột nhiên l*иg ngực cô đập mạnh, mồ hôi toát ra đầy rán cô bé, Lia đang mơ hồ thì có tiếng công tước gọi:
- Lia! Con sao vậy? Ta đến cửa hàng rồi, đi thôi!
- Vâng!
Camellia toan bước xuống xe thì một cánh tay lớn bế cô lên, ngước lên nhìn là công tước đang bế cô. Ông vò đầu cô rồi nói:
- Mệt thì thôi! Cứ nghỉ đi.
Cô bé gật đầu đi vào cửa hàng quần áo lớn trên con đường trung tâm. Cửa hàng trưởng Sherise đang đợi ông ấy, cúi chào ông kính cẩn. Công tước theo chân bà ấy đi vào phòng cho khách v.i.p, vưag ngồi xuống sofa thì cửa hàng trưởng đã chau mày nhìn cô, bà thấy đối mắt màu xanh đặc biệt ấy mà không nói gì, chỉ nhìn từ đầu đến cuối người Lia. Bà là một người phụ nữ trung tuổi tầm 40, dáng người dong dỏng khá gầy. Chiếc trán cao với mái tóc xanh rêu với đôi mắt đỏ dài. Sherise nhìn dàn quần áo rồi lại nhìn cô bé, mỉm cười nói:
- Công tước đưa cô bé đến đây mà không tắm rửa kĩ càng, vậy là thế nào đây? Vui lòng chờ chúng tôi mấy phút, sẽ xong ngay.
Ông gật đầu, lấy tập tài liệu mà bình tĩnh ngồi xử lý, nhưng tâm trí ông cứ loạn như cào cào mà chẳng thể nào tập trung được. Theo thói quen thường ngày, ông lấy một điếu thuốc lá ra toan châm lửa đốt thì có tiếng nói non nớt và nhẹ nhàng cất lên nói với ông:
- Ngài không nên châm lửa trong cửa hàng quần áo đâu, dễ bén lửa lắm đấy! Vả lại....con bị dị ứng khói thuốc, mong ngài thông cảm.
Lia bước ra với một người nhân viên cửa hàng, ông vừa chạm phải cô bé đã sững người lại. Đầu ông đau như búa bổ, inh ỏi như tiếng khua chiêng. Căn bệnh tâm lsy của công tước lại bắt đầu tái phát, ông cố quên đi những kí ức ám ảnh ngày hôm ấy, mùi máu tanh tưởi, máu đỏ đầy chiếc áo giáp của ông, kiếm sắt trên ngực. Công tước ôm đầu, tất cả các kí ức suốt 4 năm qua từ ngày chết của vợ ông lại ùa về. Sau cái ngày định mệnh ấy, công tước bắt đầu chứng ám ảnh của mình. Mỗi khi nhìn thấy kiếm là đầu ông muốn nổ tung, tay chân run rẩy hay ngực quặn thắt lại. Ông không còn là thanh kiếm bạc của đế quốc nữa, từ chối lời đề nghị chuyển đến thủ dô giúp hoàng đế xử lý triều chính, không chấp nhận việc điều trị tâm lý từ bác sĩ. Ông yên vị ở lãnh địa phía bắc, xử lý việc rồi chăm sóc 2 đứa con trai còn lại.
Nhưng bây giờ nhìn thấy con gái mới nhận về ông lại nhớ đến người vợ quá cố, công tước vẫn ám ảnh hình ảnh vợ ông trút hơi thở cuối ngay trong tay. Tâm lý bất ổn, lao đầu vào công việc và văn thư của lãnh địa, cam chịu nỗi đau nhấm nháp trái tim bản thân.
Công tước đang đau đầu về quá khứ, một bàn tay ấm áp nhỏ bé nhưng chai sần sờ lên trán ông, ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt ngơ ngác của Lia. Cô bé chỉnh lại mái tóc rối như tơ vò của ông, mỉm cười nói:
- Ngài có ổn không? Hay ta về nhà luôn nhé!
Ông thở dài, lắc đầu đáp lại lời con gái. Ngắm nhìn Lia sạch sẽ, gọn gàng trong bộ váy xinh đẹp màu ngọc trai, mái tóc không còn rối xù nữa được tết gọn 2 bên rồi buộc bằng dải ruy băng xanh ngọc. Nụ cười của cô tươi rói vẻ hạnh phúc và vui vẻ. Công tước nhìn Lia, mỉm cười trìu mến. Ông ho khụ khù một hồi bớt sự ngại ngùng của mình rồi chỉ tay vào bộ đồ cô bé đang mặc, thêm 2 hàng quần áo đằng sau mà Sherise đã chuẩn bị riêng cho cô bé rồi nói:
- Lấy hết đi! Ta cũng không có khiếu chọn đồ cho lắm, nên thôi. Phu nhân Sherise cứ gói hết cho ta nhé, bao nhiêu tiền ta thanh toán hết. Lấy cho ta thêm mấy đôi giày, ruy băng hay phụ kiện gì đó cứ gói hết. Có vẻ như con bé mệt rồi, xin phép phu nhân!
Ông đưa tờ chi phiếu ra cho cửa hàng trưởng rồi rời đi bế trên tay là con gái mình. Trợ lý công tước chạy theo sau tay cầm 2-3 túi đồ vừa mua, sau còn là mấy nhân viên cửa hàng với chục hộp quà và túi đồ quần áo chất hàng đống lên xe ngựa chở đồ. Lia nhìn chiếc xe ngựa đầy đồ mua cho mình, mắt giật giật, sững sờ lắp ba lắp hỏi:
- Công tước có phải là mua nhiều đồ quá cho con không ạ? Con không cần nhiều như thế đâu ạ, khéo đồ mấy năm trước con vẫn mặc được ấy chứ!
Ông nhìn cô vẻ xót xa, cố mỉm cười yên ủi đứa con gái của mình:
- Không sao! Dù ta có không còn một xu nào dính túi cũng lo được cho con trong no đủ, vì Camellia là con gái ta mà, đúng không? Con không phải lo.
Cô bé cứng người nhìn nụ cười nhẹ nhàng của công tước, Lia trùng mắt xuống nghĩ ngợi hồi lâu. Ông thấy cô bé im lặng liền choàng áo lên cho cô bé rồi đi ra khỏi xe ngựa. Xe lăn bánh một lúc lâu, gấu váy cô cũng bị vò nhàu lại bởi sự căng thẳng của Lia. Cô bé nhìn công tước đang cưỡi ngựa đi song song với xe mà trông chững cô, Camellia mớ cửa sổ ra nhìn bóng lưng ông ấy một lúc mới có đủ dũng cảm mà cất tiếng:
- Công tước! Con hỏi nhé!
- Sao vậy? Con đói sao?
- Không ạ! Con....con gọi người là...cha được không ạ?
Ông ngỡ ngàng quay đầu lại nhìn cô, gió thổi nhẹ mái tóc vàng của cô, ánh mắt lo lắng của Lia hiện rõ. Công tước cười nhẹ, xoa đầu cô bé mà nói:
- Con là con gái ta mà, sao con lại phải xin phép ta chứ! Cha là cha con mà.
Camellia cười tươi hạnh phúc, trút được quả tạ trong người. Cô bé ngồi lại vào xe ngựa, đung đưa đôi chân nhỏ của mình vui vẻ nghĩ ngợi. Lia nhìn người trợ lý đang mỉm cười mãn nguyện ngồi đối diện cô, bấy giờ cô mới nhớ ra một chuyện quan trọng mà hỏi anh ta:
- Cho cháu hỏi, liệu khi xưa cháu có vết bớt nào không ạ?
- Vết bớt sao? Ta không chắc, cháu cho ta xem được không?
Lia chìa mu bàn tay trái của mình ra, để ra một vết bớt mờ màu xanh biển khá nhạt và mờ nhưng vẫn rõ được hình thánh giá ở giữa. Người trợ lý cau mày suy nghĩ một lúc, mới hốt hoảng nhìn chằm chằm cô bé. Lia đơ người hỏi lại anh ấy nhưng anh chỉ ho khan rồi mỉm cười gượng:
- Không sao, vết bớt này có từ nhỏ rồi. Cháu yên tâm.
Xe dừng đến cánh cổng dinh thự của công tước. Một trang viên rộng lớn, xa hoa, cánh cổng vàng to lớn phải để 2 người lính canh khỏe mạnh mới mở được. Xe ngựa tiến vào đường đi trong trang viên để đến cửa chính dinh thự cũng tốn nửa tiếng. Trang viên toàn cây xanh và hoa tươi các mùa từ khắp đế quốc được chuyển đến, một sân vườn rộng lớn làm thành một bàn cờ vua với những quân cờ khổng lồ bằng gỗ, bậc cửa cao bằng đá cẩm thạch. Lia choáng ngợp bởi sự giàu sang và xa hoa của các quý tộc thời nay. Dinh thự khổng lồ, cao lớn 5 tầng lầu, đâu đâu cũng là vàng và đá quý, sàn nhà lát gạch quý, hai bên hành lang là đủ thứ đồ trang trí đắt xắt ra miếng. Công tước bế cô trên tay, nói với thị nữ trưởng lâu năm tại đây- Velecha:
- Mong bà nhắc nhở người làm ở đây kín miệng, lũ hoàng thất ấy rắc rối lắm.
- Vâng! Tôi sẽ chú ý. Vậy vị tiểu thư đáng yêu này là.....
Ông gật đầu như một câu trả lời chắc nịch cho nghi ngờ của bà ấy, công tước che tai cô bé đi nói chuyện gì đó với trợ lý và thị nữ trưởng. Vẻ mặt hốt hoảng khi nghe thấy câu chuyện của thư kí kể lại, ông vội vã cầm tay trái cô lên mà xem, khi chắc chắn răng cô bé có vết bớt màu xanh trên mu tay. Công tước bất lực thở dài, nghĩ đến cảnh tượng sau này. Nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô bé, ông cố an ủi lấy vài câu khích lệ:
- Không sao! Con nghỉ ngơi đi!
- Vâng!