Đinh Tiếu còn chưa kịp nghĩ kỹ câu nói của Quỳnh, thì đã thấy một con hổ khổng lồ cao đến ba mét xuất hiện trước mắt, đang lao thẳng về phía hai người. Tình huống bất ngờ khiến cậu không thể phản ứng gì hơn. Ý nghĩ duy nhất thoáng qua đầu là: “Nó ăn một mình mình liệu có no không? Không biết cha có chạy thoát được không.”
Rõ ràng, cậu đã quên mất người trước mặt không phải là cha mình.
Thế nhưng, cú sốc lớn nhất vẫn chưa dừng lại. Khi con hổ đang lao về phía hai người, nó đột nhiên biến đổi. Trong chớp mắt, thân hình to lớn co lại, vặn vẹo, và cuối cùng, biến thành một người đàn ông cao lớn, cao ít nhất hai mét hai hoặc ba. Gương mặt này, cậu nhận ra ngay lập tức – chính là người mà trước đây cậu từng đập vỡ đầu bằng một viên gạch.
Toàn bộ thế giới quan của Đinh Tiếu phút chốc sụp đổ.
Quỳnh thấy đôi mắt mở to hoảng sợ của đứa trẻ, bàn tay run rẩy, liền vội vàng xoa lưng cậu bé trấn an. Sau đó, anh quay sang người đàn ông vừa biến hình, trừng mắt: “Anh gầm cái gì vậy? Nhìn xem đã làm đứa trẻ sợ rồi!”
Người đàn ông bị bạn đời trách móc, gãi đầu cười ngượng ngùng, bước tới trước mặt đứa trẻ và ngồi xổm xuống, nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi con, vì không thấy Quỳnh đâu, ta lo quá nên gầm lên gọi. Làm con sợ, thật sự xin lỗi.”
Dù lời xin lỗi rất chân thành, nhưng Đinh Tiếu không tài nào chấp nhận được. Không phải vì người đàn ông cao lớn này có gương mặt của một kẻ phản bội, mà vì anh ta là một con hổ biến thành người. "Mình đang ở thế giới thần thoại sao? Người này là hồ ly tinh hay hổ tinh đây?" Ý nghĩ này khiến cậu không tài nào tiếp thu nổi.
"Đừng sợ, anh ấy là bạn đời của ta, tên là Hạ. Là một thú nhân của tộc Dực Hổ ở làng Thiên Hà. Anh ấy sẽ không làm hại con đâu."
Nhận thấy đứa trẻ vẫn sợ hãi, Quỳnh vội vàng giải thích, không quên liếc Hạ thêm vài cái đầy trách móc.
"Sao anh lại gầm lên như vậy? Đứa trẻ bị anh dọa cho khϊếp sợ rồi! Chẳng phải em đã nói rằng khu rừng ngoài làng này không có thú dữ sao? Đến cả giống cái cũng có thể tự do đi hái quả và rau dại, em một bán thú nhân thì có gì phải sợ chứ? Ngay cả rừng xa hơn, nếu gặp động vật nhỏ, em vẫn có thể dễ dàng đối phó. Anh cứ làm như có chuyện lớn lắm. Dũng sĩ của bộ tộc mà như vậy, thật mất mặt!"
"Thú nhân... Bán thú nhân..." Đinh Tiếu dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Nhưng nỗi sợ trong lòng cậu cũng giảm bớt phần nào. Dù sao đi nữa, con "hổ tinh" này không ăn thịt người, và cũng sẽ không làm hại người có khuôn mặt giống cha cậu... Chờ đã! Quỳnh vừa nói người đàn ông này là bạn đời của anh ấy.
Một cảm giác kỳ lạ bỗng lóe lên trong lòng Đinh Tiếu, như một cơn đau nhẹ nơi trái tim. Cơn đau nhức toàn thân đột ngột gia tăng, và trước khi kịp phản ứng, mắt cậu tối sầm lại, toàn thân ngã xuống rồi bất tỉnh.
...
Nhìn đứa trẻ nhỏ vẫn đang mê man trên giường gỗ, Quỳnh vừa lo lắng vừa cảm thấy thỏa mãn: "Lời của tư tế đã đúng, có lẽ từ nay em sẽ có một đứa con thật sự."
Hạ đặt đĩa gốm đựng những trái dưa lớn màu xanh lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, sau đó cúi xuống ôm lấy bạn đời của mình: "Cả buổi rồi em chẳng thèm nhìn anh lấy một cái." Giọng anh ta đầy vẻ hờn dỗi.
Quỳnh liếc anh ta một cái: "Nhìn anh thì ra hoa chắc? Anh có đẹp bằng đứa trẻ không?"
Hạ cười ngốc nghếch: "Em đẹp nhất, đẹp hơn cả hoa."