Kí Sự Tìm Món Ngon Ở Dị Thế

Chương 16: Tôi không có Ba

Không ngờ lại nhận được câu nói này, Quỳnh ngạc nhiên: “Thật sao? Thật là kỳ diệu, ta rất muốn gặp cha con.”

Đinh Tiếu mỉm cười cay đắng, dùng tay lau mặt: “Cha tôi đã mất rồi.”

Quỳnh sững sờ, sau đó anh ôm cậu bé vào lòng một lần nữa: “Tội nghiệp con. Mất cha khi còn nhỏ thế này, vậy A ba con thì sao? Ông ấy vẫn còn chứ?”

Trong thế giới thú nhân, khi một thú nhân mất đi bạn đời, phần lớn họ sẽ không sống tiếp, trừ khi còn có con nhỏ để nuôi dưỡng. Nhưng không ít thú nhân cũng không chờ được đến ngày đứa trẻ trưởng thành.

Lần này, đến lượt Đinh Tiếu ngạc nhiên: “A Ba?”

Tại sao người đàn ông giống cha cậu như đúc này lại nghĩ rằng cậu có hai người cha?

“Tôi không có Ba.”

Có lẽ trước đây từng có, nhưng từ hai năm trước, đã không còn nữa.

Quỳnh ngỡ ngàng lần thứ tư trong ngày: “Tội nghiệp con, vậy trong nhà con còn người thân nào khác không?”

Đinh Tiếu lắc đầu, không phải cậu muốn phủ nhận mối quan hệ giữa mình và Đinh Tuấn, nhưng cậu thấy không cần phải giải thích chi tiết lúc này. Hiện tại, điều quan trọng hơn không phải là cậu là ai, mà là người này là ai. “Xin hỏi…Ông là ai?”

Nghe câu hỏi của đứa trẻ, Quỳnh lập tức mỉm cười trả lời: “Ta tên là Quỳnh, là một bán thú nhân của làng Thiên Hà thuộc tộc Dực Hổ.”

Tộc Dực Hổ? Bán thú nhân? Đây là những khái niệm gì vậy? Nghe người trước mặt nói bằng tiếng Trung chuẩn, dù có chút giọng địa phương, nhưng vẫn gần như tương đồng với tiếng phổ thông. Nhưng từ khi nào trong nước lại xuất hiện một dân tộc thiểu số mới như tộc Dực Hổ? Và bán thú nhân nghĩa là gì? Ghép từng chữ lại thì có vẻ hợp lý, nhưng để hiểu rõ khái niệm thì lại rất khó khăn. Bán thú nhân có quan hệ thế nào với con người? Càng nghĩ, Đinh Tiếu càng mơ hồ.

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của cậu bé, Quỳnh cho rằng cậu đang sợ người khác tộc sẽ làm hại mình, nên anh mỉm cười trấn an: “Đừng lo, con ạ. Dù chúng ta không cùng một bộ tộc, nhưng trong khu rừng Thanh Sâm này, mọi người đều sống hòa bình, không có xung đột đâu.”

Lại một câu hỏi nữa... Thanh Sâm là gì? Đinh Tiếu vừa định mở miệng hỏi, thì bất chợt nghe thấy một tiếng gầm của dã thú vang lên bên tai.

Cậu giật thót người, tim như thắt lại. Những ngày qua lang thang trong rừng, vì không thấy dấu vết của thú dữ, cậu cứ ngỡ khu rừng này gần biên giới nên không có động vật lớn. Nhưng giờ thì rõ ràng, cậu đã đoán sai.

Phải làm sao đây? Nếu chỉ có một mình, cậu nghĩ bị ăn thịt thì cũng đành chịu. Với đôi tay nhỏ bé và sức lực hạn chế, cậu không đời nào chống lại được một con thú lớn. Nhưng giờ đây có một người tự xưng là bán thú nhân ở bên cạnh, cậu không thể chịu đựng thêm cảnh "người mang gương mặt cha mình" lại phải biến mất lần nữa.

Nỗi sợ hãi xâm chiếm từ trong ra ngoài. Theo bản năng, cậu kéo tay Quỳnh, ra sức kéo anh ra phía sau mình, hốt hoảng kêu: “Nguy hiểm!”

Hành động này khiến Quỳnh ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, anh cảm thấy lòng mình ngọt ngào như tan chảy. Đứa trẻ lạ mặt này đang lo cho anh, muốn bảo vệ anh. “Không sao đâu, nó không làm hại chúng ta đâu.”