Hướng Dẫn Chơi Trò Chơi Sắm Vai Kinh Dị

Chương 11: Bệnh viện số 1 (10)

“Anh chắc là chỉ thấy vậy thôi?” Bạch Tẫn Thuật hỏi lại để xác nhận, bởi sự tồn tại của không gian tạm dừng liên quan đến các quy tắc của không gian này.

“Hả?” Mặt Lỗ Trường Phong tái nhợt, nghe câu hỏi này thì giọng hắn ta như lạc đi, cúi gập người, toàn thân run rẩy: “Là... là tại tôi không quan sát kỹ? Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý hơn.”

“Không cần.” Bạch Tẫn Thuật ngập ngừng một chút, lùi vài bước một cách kín đáo trước khi tiếp tục: “Anh ổn không?”

Đừng có nôn lên người tôi, tôi bị ám ảnh về sự sạch sẽ đấy.

Cậu vốn nghĩ tên mập này tâm lý cũng khá ổn, nên mới hỏi hắn ta lần thứ hai.

Ai ngờ hắn ta cũng sắp nôn thật, đoạn trước gắng gượng cũng giỏi lắm rồi.

“Cũng... cũng ổn.” Lỗ Trường Phong như được thở phào một hơi: “Mấy cảnh tượng này tôi trước giờ chỉ thấy trên tin tức, mà còn bị làm mờ. Ai ngờ hôm nay thấy tận hai lần, một lần là Dương Bồi, một lần là vị bác sĩ kia, đúng là...”

“Ừm, chuẩn bị tinh thần đi.” Bạch Tẫn Thuật gật đầu, đưa cho hắn ta một tờ khăn giấy: “Sau này anh sẽ còn thấy nhiều hơn nữa.”

Nếu tất cả các sinh vật trong không gian chưa biết này đều giống vị bác sĩ kia thích “kiểu này”, thì mấy cảnh như vậy e rằng sau này không thiếu.

Lỗ Trường Phong đột ngột ngẩng đầu lên, mắt tối sầm lại: “Hả???”

Bình luận:

[Cứu với, uy tín của quỹ hội bị ảnh hưởng rồi, kiểu này đến chúng tôi cũng chẳng gặp thường xuyên đâu nhé!]

[Vừa vào đã gặp Dương Bồi, mở màn máu me thế này, đội thám hiểm lần này thật thảm, sau này chắc chắn ám ảnh tâm lý luôn.]

[Nhưng tôi thấy Scaro thích ứng tốt đấy. Nhìn tên tân binh bên cạnh thì sợ đến trắng bệch cả mặt, còn cậu ta thì như đang xem phim hay vậy.]

[Gã mập này nhìn như sắp nôn ra đến nơi.]

[Lần đầu gặp cảnh này mà, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lỗ Trường Phong đâu biết chuyện xảy ra trong thời gian tạm dừng.]

[Ngoài phạm vi tạm dừng, không ai biết cả.]

[Vậy nên giờ có thể xác nhận một quy tắc của không gian này là: Những ai kích hoạt quy tắc nhất định sẽ bị đưa vào không gian tạm dừng. Chờ Scaro nộp quy tắc xong rồi bắt đầu vòng đầu tư bổ sung thôi.]

“Anh còn muốn nôn không?” Nhìn sắc mặt Lỗ Trường Phong từ trắng chuyển sang đỏ, Bạch Tẫn Thuật thận trọng hỏi.

“Không... không nôn nữa.” Lỗ Trường Phong gắng sức kìm nén cảm giác buồn nôn từ sâu trong lòng. “Anh Scar, anh nói sau này còn gặp thường xuyên nữa, có phát hiện gì rồi đúng không?”

“Cũng tàm tạm.” Bạch Tẫn Thuật đứng tại chỗ quan sát hắn vài giây, thấy hắn không còn biểu hiện khó chịu nữa thì mới yên tâm quay lại chỗ cũ: “Trong không gian chưa biết này, kích hoạt một số quy tắc nhất định sẽ dẫn đến việc bước vào không gian tạm dừng.”

Biết càng nhiều thì tỉ lệ sống sót càng cao. Cậu không ngần ngại chia sẻ thông tin này với Lỗ Trường Phong: “Nếu đối phó đúng cách thì không sao, nhưng sai cách thì sẽ giống như Trần Phi.”

Cậu có một số suy đoán về cách đối phó, nhưng chưa chắc chắn.

“Không gian tạm dừng...” Lỗ Trường Phong vừa nghĩ đến tình cảnh của Trần Phi thì sắc mặt tái mét: “Một khi bước vào không gian đó thì sẽ chết giống Trần Phi sao?”

“Dĩ nhiên không.” Bạch Tẫn Thuật nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên. “Anh nghĩ sao tôi biết Trần Phi bị đưa vào không gian tạm dừng? Tất nhiên là vì tôi cũng ở đó.”

“À, phải ha.” Lỗ Trường Phong gượng cười hai tiếng, vội vàng lảng qua chuyện khác để che đi sự ngớ ngẩn của mình. “Vậy chuyện lần này có phải chỉ là ngẫu nhiên? Lần nào kích hoạt cũng sẽ bước vào không gian tạm dừng à?”

“Có.” Bạch Tẫn Thuật gật đầu khẳng định. “Tôi đã trải qua hai lần rồi.”

Lỗ Trường Phong: !!!

Bạch Tẫn Thuật: “Tôi thử nộp quy tắc xem có được không.”

Cậu đã muốn thử hệ thống phán định quy tắc của quỹ hội từ lâu rồi.

Phớt lờ ánh mắt đầy hỗn hợp giữa kinh ngạc và khâm phục của Lỗ Trường Phong khi nghe xong lời cậu nói, Bạch Tẫn Thuật mở bảng nhiệm vụ và thử nhập một quy tắc sinh tồn mà cậu vừa tổng kết:

“Sau khi tiến vào không gian chưa biết, kích hoạt điều kiện nhất định sẽ dẫn đến thời gian bị ngừng lại, nếu xử lý không đúng cách sẽ bị tấn công bởi các sinh vật chưa biết trong không gian.”

Một vệt sáng màu xanh lóe lên, quy tắc đã được công nhận.

Nhưng đồng thời, hai từ “kích hoạt điều kiện nhất định” và “xử lý” xuất hiện gạch chân màu đỏ, nghĩa là cần bổ sung thêm chú thích.

“Chậc.” Bạch Tẫn Thuật khẽ kêu lên vẻ không hài lòng, “Hai điều này hiện tại tôi chưa phát hiện ra, tạm thời để đó, sau này thử tiếp.”

“Dù sao thì cũng coi như là một quy tắc rồi!” Lỗ Trường Phong ngẩng cổ nhìn bảng điều khiển của cậu, gương mặt toát lên vẻ mừng rỡ, “Nhanh như vậy đã phát hiện được một quy tắc. Vừa mới vào đã thu thập được thông tin, xem ra hoàn thành khám phá cũng không khó lắm!”