Hướng Dẫn Chơi Trò Chơi Sắm Vai Kinh Dị

Chương 10: Bệnh viện số 1 (9)

Trong tình huống này, việc Trần Phi không ngất đi ngay lập tức mà còn có thể nói khẩu hình với cậu, đó gần như là một phép màu trong những phép màu.

Đã khi Lỗ Trường Phong hỏi, Bạch Tẫn Thuật cũng nhún vai, trả lời thẳng thắn: “Sợ là không sống nổi rồi.”

“Xì...”

Lỗ Trường Phong hít một hơi lạnh, vào không gian không xác định chưa đầy một giờ đã mất hai thành viên, hắn ta cảm thấy mình cũng sắp chết đến nơi, vô thức bắt đầu lẩm bẩm: “Thù là thù, oán là oán, nếu Trần Phi thật sự chết rồi thì có thù cũng đi tìm bác sĩ đó mà báo, đừng đến tìm chúng tôi.”

“Khó nói lắm,” Bạch Tẫn Thuật đứng bên cạnh nói châm chọc, “Nếu anh ta có thể phân biệt được thù của ai oán của ai, anh ta đã chẳng đến kéo tôi làm bia đỡ đạn.”

Lỗ Trường Phong đang lẩm bẩm khóe miệng giật giật, nghĩ lại cũng đúng.

Người gây ra tình huống này là Dương Bồi, chẳng liên quan gì đến hắn ta cả, nếu gã không muốn sống nữa thì cũng phải kéo Dương Bồi xuống nước mới đúng.

Nghĩ đến đây, Lỗ Trường Phong càng thêm thành kính, hắn ta chắp hai tay lại cũng không biết đang lạy cái gì, dù sao cũng quay một vòng lạy lung tung, miệng lẩm bẩm đủ thứ: “Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Như Lai Phật Tổ trên cao, đây là cậu ta động thủ trước, chẳng liên quan gì đến Lỗ Trường Phong tôi cả.”

“Anh còn có tín ngưỡng tôn giáo à?” Bạch Tẫn Thuật nghe một hồi, đứng thẳng người lên hỏi với vẻ kỳ lạ.

Ở nơi này, có tín ngưỡng tôn giáo dường như không phải là chuyện tốt, đặc biệt là trong tình huống lần đầu tiên cậu kích hoạt không gian dừng thời gian là khi nhận thấy có một bàn thờ phía sau y tá.

Nếu trong bàn thờ đó là một vị thần nào đó đã bị biến dị, thì một lạy này của Lỗ Trường Phong, sau này chết thế nào cũng không biết.

“Không có,” Lỗ Trường Phong lắc đầu thành thật, “Tôi là người vô thần, tin tưởng vào Marx vĩ đại.”

Bạch Tẫn Thuật vừa nhướn mày lên một nửa, liền nghe gã đổi giọng: “Nhưng trong trường hợp đặc biệt, nếu có tác dụng thì tôi cũng có thể tin vào Ngọc Hoàng Đại Đế, cụ Marx chắc chắn sẽ thông cảm cho tôi.”

Quả nhiên là tín ngưỡng phổ quát vĩ đại.

Bạch Tẫn Thuật: “Nếu Marx dưới suối vàng biết chuyện này, nhất định sẽ cảm ơn anh.”

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo, đây là việc mà một người vô thần như tôi nên làm mà,” Lỗ Trường Phong chắp tay lại, thành kính bái lạy. “À đúng rồi, anh Sca*, anh là người nước ngoài nhỉ, bên các anh chắc thờ Chúa?”

*Tác giả để Lỗ Trường Phong xưng anh nên từ chỗ này cũng sẽ đổi xưng hô luôn nhé.

Bạch Tẫn Thuật: “? Tôi không có tín ngưỡng.”

Nếu Scaro mà có tín ngưỡng thì đã không làm ra mấy chuyện này.

“Không sao, không tin cũng cứ bái thử đi,” Lỗ Trường Phong vung tay lớn, hai tay chắp lại, tiếp tục cầu nguyện: “Chúa trời, Chúa Giê-su phù hộ, đây là Trần Phi động thủ trước, không liên quan gì đến tôi và anh Sca hết. Tiếng Anh tôi dốt lắm, cấp sáu còn chưa qua, nhưng ba vị thần chắc giỏi ngoại ngữ, nghe hiểu được. Tôi khỏi cần dịch nhỉ.”

Bạch Tẫn Thuật ôm trán, không đành lòng nói cho hắn ta biết Chúa trời và Giê-su thực ra chỉ là một người.

Cuối cùng, gã béo này lại quay sang Bạch Tẫn Thuật, nói với vẻ yên tâm: “Dù sao cũng cứ bái cho chắc, bái cho yên tâm. Giờ Trần Phi như vậy rồi, anh không sao là được.”

“Ruột non à,” bị hắn ta bái một hồi, chuyện vốn chẳng có giờ lại thành có. Bạch Tẫn Thuật sờ cằm, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì. “Nếu mấy ngày nữa thật sự có thần tiên hiện linh, tôi e là sẽ khó xử hơn.”

Lỗ Trường Phong: “Hả?”

Bạch Tẫn Thuật: “Nhưng không sao, lúc đó anh có thể đổi sang tín ngưỡng Marx.”

Lỗ Trường Phong: …

“Anh Sca, chúng ta vẫn là nói về Trần Phi đi…” Hắn ta yếu ớt đề nghị.

“Được, vậy nói về Trần Phi.” Bạch Tẫn Thuật đại phát từ bi, tha cho hắn. “Anh vừa nãy có để ý gì không?”

Cậu muốn biết liệu trong tầm nhìn của người khác, việc dừng thời gian có để lại dấu vết gì không.

“Vừa nãy? Anh nói…” Lỗ Trường Phong lắp bắp, tay làm một động tác cứa ngang bụng, thấy Bạch Tẫn Thuật gật đầu, cả khuôn mặt béo trông rõ ràng như bị vặn xoắn lại: “Chuyện này… có gì đặc biệt sao?”

Bạch Tẫn Thuật nghĩ một lúc: “Anh nói xem, anh đã thấy gì.”

“Tôi thấy Trần Phi đột nhiên bị thương, nội tạng rơi vãi khắp nơi, máu phun đầy đất.” Lỗ Trường Phong thật thà đáp.

“Ờ… còn bác sĩ kia nữa.”

Nói đến đây, Lỗ Trường Phong cuối cùng không nhịn được nữa, khóe miệng co giật theo bản năng, yết hầu cũng trào lên: “Bác sĩ đó chắc chắn không phải người. Tôi tận mắt thấy anh ta thò tay vào bụng Trần Phi, móc cả ruột cậu ta ra ngoài.”

Không nằm ngoài dự đoán, những chuyện xảy ra trong thời gian dừng lại, Lỗ Trường Phong hoàn toàn không hay biết.

Bụng của Trần Phi bị xé rách trong không gian tạm dừng, nên trong tầm nhìn của họ, điều họ thấy chỉ là trên người Trần Phi đột nhiên xuất hiện một vết thương vòng quanh cơ thể, chứ không phải là hình ảnh bác sĩ ấn vai gã, tự tay mổ bụng.