‘’Em đã đi đâu vậy’’. Nhận được tin nhắn của Dịch Tuấn trên tay, Hạ Mai liền nói dối: ‘’Em lên chùa Thỉnh Nghiêm cầu phúc cho mẹ’’. ‘’Sao không nhắn cho anh biết, anh đi cùng em’’ Dịch Tuấn lo lắng đáp. ‘’Không cần, em lo tay anh bị thương nữa, anh đã khỏe hẳn chưa?’’. ‘’Cũng đỡ rồi’’. Lần này, Dịch Tuấn gửi tin nhắn thoại, giọng nói với vẻ không vui khi Hạ Mai lại giấu diếm điều gì đó. Cũng phải, từ ngày quen nhau đến giờ, cứ đi xa khỏi thành phố, Hạ Mai và Dịch Tuấn luôn bên nhau. Tuy nhiên, cô không thể cho anh biết điều gì thêm, sợ nguy hiểm sẽ đến với anh.
Hạ Mai mắt nhắm mắt mở thức dậy buổi sáng. Cô chuẩn bị cho lô hàng mới. Tiếng chó sủa vẫn văng vảng đâu đây. Nếu bác Hồ Thủy là người duy nhất đến hồ Pha Tinh còn sống, thì ắt hẳn bác nắm giữ nhiều điều khó nói. Nghĩ vậy, Hạ Mai cố gắng nghĩ cách làm sao để liên hệ với Hồ Thủy khi ông vẫn đang hôn mê.
Cuốn sách Kinh Thượng Nghiêm thu hút rất nhiều đom đóm vào đêm qua, chúng tỏa ra mùi hương thơm nhẹ nhẹ của rừng thông. Dây lật sạch là hình lá thông phơi khô tết thành. Chúng có màu nâu xỉ, tuy nhiên, sợi dây vô vùng bền và chắc. Hạ Mai đọc sách, vậy mà cũng chưa có thông tin mặt trăng máu là ngày nào hay những thông tin về truyền thuyết mà Hồ Đức nói. Cô nhận được tin bố mình mất vào ngày 3.10 âm lịch tức tháng 11 dương. Cô vẫn nhớ hôm đấy trời mát rượi, không một bóng trăng hay gợn mây, sao có thể có mặt trăng máu được. ‘’Buổi tối chó mèo không sủa, hoa Quỳnh nở ban ngày và người ta dùng lá chanh để tắm cho lợn có nghĩa là gì nhỉ?’’ Nghĩ thầm, cô liền tìm kiếm thông tin trên mạng.
Kết quả cho ra đó là truyền thuyết của người Đa Dao nước ta, một vùng rừng núi ở miền Bắc, khí hậu vô cùng khắc nghiệt. Ngày xưa, khi vua Lan chinh chiến để mở rộng lãnh thổ, đã đến đây, ngài vô cùng yêu thích nơi này. Có thông tin, ngài đã yêu một phụ nữ dân tộc tại đây, sinh ra Đại Hoàng Tử Ma Đạt, tuy nhiên, hoàng tử vô cùng yếu ớt. Ngày hoàng tử sinh ra, mặt trăng từ màu hồng chuyển sang màu đỏ như máu, mọi người coi đây là tín hiệu tốt. Vua Lan vô cùng vui mừng, muốn sắc phong làm Thái Tử. Tuy nhiên, do sự ngăn cản của phe phái hoàng hậu trong cung. Hoàng tử Ma Đạt không hiểu lý do vì sao mất tích. Nhiều thông tin cho rằng, mẹ hoàng tử, bà A Dao lo lắng con trai gặp nguy hiểm, đã giấu hoàng tử đi. Bà nhờ trưởng bản tung tin hoàng tử đã chết, nhưng thực chất bà đưa hoàng tử cho một bà mụ trong làng nuôi, hàng ngày vẫn đến thăm. Hoàng tử được kỳ vọng sẽ thay thế trưởng bản, chở thành một danh y giỏi bậc nhất, sống những tháng ngày vô lo vô nghĩ, bình an một đời. ‘’Bình an một đời’’, đọc đến đoạn này, Hứa Hạ Mai có chút khựng lại. Có vẻ như câu nói này có liên quan đến bố cô, tổ tiên của cô.
‘’Mẹ, mẹ có biết vì sao bố lại đặt tên con là Hạ Mai không’’. ‘’Đó là mong con luôn vui vẻ, tránh xa mọi điều xấu xa, bình an trọn kiếp đó’’ mẹ Hạ Mai đáp. ‘’Vậy có liên quan gì đến tổ tiên không? Ông nội không nhắc gì đến hả mẹ? ’’. ‘’Có chứ, truyền thống nhà ta, nếu sinh con gái thì tên bố đặt, nếu sinh con trai thì mẹ đặt. Tên con, thực chất có bắt nguồn từ việc ghép chữ của tổ tiên. Họ là một bản làng dân tộc vùng núi, bố con luôn nhớ cội nguồn, đó là một nơi nổi tiếng với rừng hoa mai rất đẹp, được vẽ trong một bức tranh. Tuy nhiên, lúc chuyển nhà, bố con đã vô tình đổ mực vào, khiến cho bức vẽ bị hỏng. Mà lạ nhỉ, bức tranh tuy đã rất nhiều đời trôi qua, nhưng vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Ngày đó, bố con còn bé, mẹ sang nhà bố con chơi, không hiểu ông nội nói gì mà bố con đã khóc lóc đổ mực vào bức tranh. Sau đó, mà không còn sau đó nữa, bức tranh cũng biến mất’’.
‘’Vậy là tổ tiên mình có liên quan đến con cháu vua Lan’’ Hạ Mai thầm nghĩ.
Cô chợt nhớ ra Dịch Tuấn có quen một bác sĩ giỏi tại bệnh viện Tiến Anh. Biết đâu, người đấy có thể khám được cho bác Hồ Thủy.
‘’Đầu bị va đập mạnh, tổn thương mô thần kinh, máu bị ứ’’ Đó là kết quả chụp chiếu mà bác sĩ Khả Húy đưa ra. Không khác gì với những kết quả mà trước kia bác sĩ cũ kết luận. Hồ Đức thở dài, trên mặt ông buồn rầu, đôi mắt nheo nheo lộ rõ những nếp nhăn in sâu từ cánh mũi ’’.
‘’Rồi bác ấy sẽ tỉnh thôi’’ Hạ Mai an ủi.
‘’Không sao! Ta quen rồi’’ Hồ Đức giọng trầm ngâm
‘’Có hy vọng nào không bác sĩ’’ Dịch Tuấn hỏi.
‘’Hiện tại bệnh nhân đã nằm bất động được 17 năm rồi, tôi nghĩ, chỉ hy vọng rất nhỏ thôi nhé, chúng ta cần điều trị theo một phác đồ mới, đầu tiên cần dùng thuốc đánh tan máu, sau đó, dùng liệu pháp kích điện để kí©ɧ ŧɧí©ɧ các dây thần kinh và tế bào não, giúp não phản ứng với môi trường bên ngoài, tuy nhiên tôi không thể khẳng định điều gì. Và chi phí điều trị sẽ tốn kém đấy’’. Bác sĩ Khả Húy giải thích.
‘’Chi phí không thành vấn đề, tôi có thể chữa cho con trai tôi’’. Nói rồi Hồ Đức lẳng lặng ra hành lang, ông gọi điện thoại cho một ai đó, rồi sau đó quay lại.
‘’Được, bệnh nhân có thể bắt đầu điều trị từ bây giờ, mời ông ra làm thủ tục’’ Bác sĩ nói.
Hạ Mai chưa hiểu lão Hồ có thể lấy chi phí chữa trị từ đâu. ‘’Liệu lương quản đốc của ông có đủ chăng? ‘’. Cô thầm nghĩ
‘’Anh nghĩ em không nên lo nhiều, không phải anh đã bảo em rồi sao. Có chuyện gì giấu anh à?’’. Dịch Tuấn gằn giọng
‘’Không, chẳng có gì’’ Hạ Mai đáp. Tuy nhiên, cô biết Dịch Tuấn luôn nghi ngờ mình mấy ngày nay. Có những chuyện cô đang giấu diếm không qua khỏi mắt anh.