Hạ Mai Trong Sương

Chương 4

‘’Mẹ! Con đã về’’ Hạ Mai gọi to ngay khi về đến nhà.

‘’Hôm nay bán hàng thế nào’’ Mẹ cô đáp

‘’Có tin vui mẹ à! Lô bánh đã được thông qua. Chúng ta sẽ có nguồn thu ổn định với 500 chiếc bánh ngọt phô mai mỗi tháng’’ Hạ Mai vui vẻ đáp, cô cố gắng che đi nỗi ưu tư trong mấy ngày hôm nay.

‘Tuyệt vời quá!’’Mẹ cô vừa xem tivi vừa trả lời, đài truyền hình đang chiếu bộ phim dài tập của Trung Quốc bà rất thích. ‘’Nếu lúc nào mẹ cũng tinh thần thoải mái như thế này thì thật tốt’’. Hạ Mai thầm nghĩ. Cô vội vàng mở l*иg bàn xem hôm nay bà ăn gì: Thịt kho trứng, mắm tép và rau bí luộc. Đều là những món bà thích. Cô bỗng thấy thật măn mắn khi tìm được người giúp việc có thể khéo tay thế này, cách nêm gia vị của chị ý thực sự rất tuyệt.

‘’Mẹ, con lên gác đây. Hôm nay con có chút việc, không ăn cơm đâu’’. Nói xong, Hạ Mai chạy ngay lên tầng trên. Không quên mang theo chiếc máy tính đen cô hay dùng để tra cứu thông tin. Mẹ cô vẫn không đoái hoài, bà vẫn đang chăm chú xem ti vi.

‘’Thầy phù thủy La Hán’’ Hạ Mai lẩm bẩm, vừa gõ chữ trên máy tính vừa có sự tò mò vô hạn không biết sẽ cho ra thông tin gì.

Hơn 2000 kết quả được hiện ra: ‘’Thầy phù thủy La Hán, một thiền sư ở chùa Thỉnh Nghiêm, có thể ngồi lễ 12 tiếng liếng liên tục mỗi ngày trong suốt một tháng. Bà có nhiều đóng góp cho công cuộc xây dựng chùa và làm lễ tìm vong. Đã đi xuất gia từ nhỏ và có thời gian dài hành hương tại Ấn Độ’’.

Một trang khác ‘’Có nhiều thông tin cho rằng bà trở nên ít nói hơn sau khi đến Ấn Độ. Công việc của bà chủ yếu là ngồi thiền, làm lễ. Ngoài ra, bà rất ít khi tiếp xúc với ai, bao gồm các đệ tử thân thiết nhất. Chỉ mỉm cười với con mèo đen bà nhận nuôi từ nhỏ. Có người nói rằng xưởng báo bị cháy đã tác động đến bà. Ông chủ xưởng báo tại khu công nghiệp Lê Duy Lợi qua đời sau trận hỏa hoạn, ông là bạn đồng tu của bà hồi nhỏ, sau này hoàn tục. Ông ban đầu làm công nhân cho xưởng, sau đó tích góp được ít vốn rồi cùng khả năng kinh doanh nhạy bén, ông đã lên làm chủ, tuy nhiên tai nạn lửa đã xảy ra… Ông đã đóng góp nhiều cho chùa. Dù không còn xuất gia, ông vẫn là chỗ dựa tinh thần cho nhiều người xung quanh, như khuyên bảo mọi người làm điều thiện, ăn chay trường và tham gia tất cả các khóa lễ của chùa. Mọi người đều rất yêu mến ông. Trận hỏa hoạn là nỗi mất mát lớn với tất cả mọi người. Đặc biệt là sư thầy La Hán, cả hai người là bạn thân từ nhỏ được nhận nuôi cùng một trại trẻ mồ côi’’.

‘’Có quá ít thông tin, các bài báo đều lặp lại nhau. À khoan, tra mấy trang cuối có một bài viết về sự nghiệp của bà’’. ‘’Sư thầy La Hán đã trở thành thầy phù thủy khi ở Ấn Độ, bà không chỉ đơn giản là người tu hành bình thường mà còn là người kết nối cõi dương và cõi âm. Đó là lý do bà đã giúp cho nhiều gia đình tìm thấy mộ người mất trong chiến tranh, điều này đã được giấy chứng nhận của chính phủ. Khi bà đang tu hành tại Ấn Độ, đám cháy tại xưởng báo đã xảy ra, ngay khi hay tin, bà đã vội vàng về nước nhưng không kịp gặp người bạn thân lần cuối. Kể từ đó, bà bỗng trở nên sống khép kín. Ngoài ra, có nhiều nguồn tin cho rằng bà đã ăn uống các đồ ăn không được cho phép tại Ấn Độ nên giờ bà đã bị Ban Trị Sự Phật Giáo phạt, nhưng đây cũng chỉ là tin đồn. Ngoài những đóng góp về việc tìm mộ, bà cũng là một thầy bói giỏi có thể đoán trước vận mệnh. Tuy nhiên, bà cho rằng kết quả không hề thay đổi mà số mệnh sẽ rẽ sang một hướng khác. Giống như đã có người từng tìm đến bà để quyên góp một khoản tiền lớn để xây chùa. Bà đã từ chối và bảo người đó hãy dùng số tiền để chữa bệnh. Bởi ông ta sẽ mắc bệnh liên quan đến gan. Người đàn ông đó sợ quá đã cai rượu. Tuy nhiên, ông ta vẫn qua đời sau một cơn đau tim mà bác sĩ chẩn đoán là nhồi máu. Quan trọng là trước đó người đàn ông này không có tiền sử liên quan đến tim mạch. Sư thầy La Hán luôn quan niệm không thể trốn tránh số phận mà phải biết chấp nhận và đấu tranh với nó. Dù thế nào, kết quả chỉ có một, con người có đi một đường vòng thì cũng là giao nhau với định mệnh, được phát biểu trong một buổi giao giảng với các Phật Tử. Câu nói này đã gây nên tranh cãi lúc bấy giờ đối với những người bất đồng tín ngưỡng.’’ Bài báo ở trang cuối, tuy nhiên lại không có tên tác giả.

Sau khi tra địa chỉ chùa ở núi Thanh Lộc, nơi có rất nhiều hươu, nai và cỏ dại. Sư thầy lại không tiếp khách quá muộn. Hạ Mai đã quyết định gọi điện trước cho chùa. Tuy nhiên không ai nhấc máy. Cô đã tính kỹ trước khi đi, 2 tuần nữa là ca phẫu thuật của mẹ cô, Hạ Mai nên ở bên cạnh bà, ít nhất là sau khi ca phẫu thuật kết thúc. Quá nhiều việc, cô chợt nhớ ra cần nhắn tin cho Dịch Tuấn, không biết anh có giận không? Cô không kể cho Dịch Tuấn về chuyến đi Ấn Độ sắp tới và cả chuyện nhà sư La Hán. Cô nghĩ chuyến đi sẽ có chút nguy hiểm, nhất là anh lại không có con dao bên mình, mọi điều liên quan đến các phép thuật huyền bí. Nếu Dịch Tuấn đi, có thể dính lời nguyền, điều này khiến Hạ Mai không kiềm chế được mà bật khóc.

Cô khăn gói đến chùa Thỉnh Nghiêm. Đi 2 chuyến xe khách, đường núi gập ghềnh. Chùa Thỉnh Nghiệm nằm tít trên ngọn núi Thanh Lộc. Nơi đây được bảo tồn với nhiều loài động vật thiên nhiên hoang dã, thậm chí có cả rừng Quốc Gia. Hươu nai rất nhiều, hổ báo và các loài nhím sinh trưởng luôn là mục tiêu của đám thợ săn làm rượu thuốc. Sư thầy La Hán chắc phải cô đơn và dũng cảm lắm nên mới quyết chí xây chùa tại đây. Trời đã chiều tối, Hạ Mai đi cả một ngày đường, khăn gói mang theo 3 bộ quần áo, quyết định ở lại đây 2 ngày. Cô muốn hỏi sư bà tất cả những câu hỏi đã ghi ra trước.

Núi Thanh Lộc có không khí mát mẻ, vùng trời ảm đạm, thiên nhiên hoang dã.

Toong! Toong! Tong! Tiếng gõ mõ buổi chiều kết thúc lúc 16h00 của các vị Thiền Sư, chuẩn bị cho công việc lao tác muộn như nấu bữa tối, quét dọn hành lang hay tưới hoa. Sư thầy La Hán vừa làm lễ xong, kết thúc buổi cầu siêu cho một vị khách quen thuộc của chùa, hiện tại đang ngồi tĩnh tâm sơ thiền.

‘’Bẩm Sư Thầy, có một cô gái trẻ đến gặp Thầy!’’

‘’Người lạ sao, ta không nên gặp, sắp tới sẽ có mưa, ta cần cầu siêu cho khu vực quanh đây, đê điều hỏng, ngập lụt đã quá nhiều rồi! Bảo cô ấy về đi. À khoan, cứ ở lại đây qua đêm nay, gió to đấy’’ Sư bà cất giọng, nhưng chú tiểu không nghe rõ. ‘’Bẩm Thầy, cô ấy nói có việc rất quan trọng, nói có người quen tên Hồ Đức giới thiệu’’. Sư Bà nghe xong, bỗng khựng lại rồi nói ‘bảo cô ấy vào đây’’.

Hạ Mai bước vào căn phòng không một bóng người, thi thoảng nghe tiếng động vật kêu quanh đây. Hương khói nghi ngút. Hạ Mai đến gặp Sư Bà, trong lòng bối rối vì bản thân đến không đúng lúc.

‘’Ngồi đi’’ Từ chính giữa căn phòng, một vị sư với khuôn mặt trái bồ đào, nét mặt thanh thoát hơi thở nhẹ nhàng. Hạ Mai khẽ ngồi đến đối diện cánh hoa sen đúc đồng mười sáu cánh, sư bà ngồi giữ nhụy hoa trong tư thế khiết già.

‘’Bẩm Thầy! Con có người quen tên Hồ Đức. Ông ấy nói con nên đến gặp thầy, xin thầy cho lời khuyên’’.

‘’Ta không có gì để khuyên bảo hết. Hãy tĩnh tâm, đi theo con đường mình đã chọn. Con không thể tự trách bản thân cho cái chết của người thân. Hãy làm sao cho tâm an. ‘’

Hạ Mai hiểu ý của sư thầy, tuy nhiên không nói không rằng, cô biết chặng đường tới sẽ nguy hiểm, nhưng cô cần làm theo bản năng. ‘’Mẹ mình không thể chết, mình cần chiến đấu cho số phận, đấy là những gì sư thầy La Hán đã giảng giải’’ Hạ Mai nghĩ thầm trong đầu.

‘’Ta biết là con sẽ đến đây, nhưng không phải hôm nay, không phải lúc này, con cần đọc một cuốn sách: Kinh Thượng Nghiêm. Còn một cuốn nữa là Kinh Hạ Nghiêm nhưng đã bị thất truyền. Chúng đều nói về cuộc sống ở cánh rừng Nan Thông: Kiến bò trong biển lửa, chim Hắc Điểu đi trên mặt nước, lá Phù Sa chỉ nở 6 mùa khi mặt trăng máu lặn… rồi vô vàn những điều thần bí khác’’.

Nói rồi, bà liền dẫn Hạ Mai vào trong căn phòng chứa đồ bí mật. Được xây kín bởi những bức tường xi mặng không có cửa số, chỉ có ánh đèn tuýp vàng soi sáng. ‘’Hãy giữ cuốn sách, đây là món quà ân nhân ta tặng, ta cần trao cho chủ nhân của nó’’.

Hạ Mai thắc mắc sao mình lại là chủ nhân của nó. ‘’Có liên quan đến bố con sao bẩm Thầy’’.

‘’Đúng vậy, một người tên Hứa Đức Hùng đã tặng cho ta, và cũng chính là bố con, bọn ta găp nhau tại Ấn Độ’’

‘’Xin Thầy có thể cho con biết chi tiết hơn được không? ’’ Hạ Mai không khỏi sửng sốt, hóa ra bố cô đã cất giữ quá nhiều bí mật như vậy.

‘’Năm đó Hứa Đức Hùng và Hồ Thủy đến đây gặp ta, trao cho ta quyển sách. Nói là cả hai đã đến hồ Pha Tinh, gặp một vị cao nhân. Đó là bạn đồng môn cũ của ta, Lý Khải. Phải, ông ta được biết đã chết trong đám cháy. Lý Khải là người đã rủ ta đến Ấn Độ để làm phép Vãng Sinh Cực Lạc, cầu cho những linh hồn đã chết không tìm thấy trốn về trong chiến tranh. Tuy nhiên, một nhà đối tác đã đe dọa không cung cấp mực in đúng chất lượng nếu Lý Khải không đưa họ tiền lãi nhiều hơn. Do gặp sự cố kinh doanh bất ngờ, Lý Khải đã không thể đến Ấn Độ cùng ta’’

‘’Bố con và Hồ Thủy gặp ta trong một lần tìm kiếm lá hoa Phù Sa. Phù Sa Kết là loài hoa trong truyền thuyết chỉ nở 6 mùa: Xuân, Hạ, Thu Đông, Bán Chí và Nhất Chí. Lá Phù Sa dùng để bọc dao của Thủy Thần khỏi ma quỷ xâm nhập, thu hút cua Biển Đỏ, loài vật mà nước dãi của chúng có thể làm lưỡi dao sắc bén. Ta biết được những điều này cũng vì ta đã xuống đáy hồ Pha Tinh cùng bố con và Hồ Thủy. Đấy là một nơi trăng thanh gió mát vào ban đêm và nóng nực vào ban ngày. Khi mặt trời lặn, đàn chim Hắc Điểu đi trên mặt nước để kiếm ăn. Bạn tâm giao của chúng là lũ chim Mật Điểu. Mật Điểu chỉ có con cái, không có con đực. Chúng tự đẻ trứng và sinh sôi. Chim Hắc Điểu sẽ ấp trứng và những con Mật Điểu con sinh ra sẽ coi Hắc Điểu là bố. Trong lúc dưới đáy hồ, thần xác ta không ổn định đã ăn giống trứng này với hy vọng có thể thoát ra bên ngoài, truyền âm cho người đến cứu’’

‘’Vậy tại sao Thầy lại biết những điều này’’ Hạ Mai rụt rè hỏi

‘’Đó là bởi cuốn sách Kinh Thượng Nghiêm, ta đã lấy trộm của một vị Đại Lão Sư mà ta tò mò. Vị lão sư này trẻ mãi không già, dù đã 70 tuổi nhưng không có bệnh tật gì, chỉ như người 30. Ta đã lấy làm kỳ lạ. Lúc đấy, thấy vị lão sư này đi vào phòng kín, ta đã bí mật theo dõi và thấy bìa của cuốn sách Kinh Thượng Nghiêm này phát sáng, màu sáng nâu trong căn phòng tối tăm khiến ta không thể không khỏi tò mò. Thuật ngụy trang của ta rất giỏi. Ta đã lén cải trang thành vị Đại Lão Sư và lấy trộm cuốn sách. Đó là lý do ta buộc phải rời khỏi Ấn Độ và trao trả lại cuốn sách khi Hội Đồng Trị Sự phát hiện. Tuy nhiên trước khi trả lại, ta đã lén đọc hết, cuốn sách không thể sao chép được vì độ dày của nó. Ta biết ta đã sai’’

‘’Lý Khải thực ra chưa chết, ông ta đã gặp bố con ở Ấn Độ khi ta quay về. Người chết trong đám cháy là một đồng nghiệp thân thiết mặc đồ của Lý Khải. Bên đối tác kinh doanh phủ nhận mọi cáo buộc liên quan đến vụ cháy và cảnh sát cũng không điều tra gì thêm’’

Bà tiếp tục kể:’’Sau khi ta từ Ấn Độ trở về, một thời gian ngắn sau thì Lý Khải đã đến Ấn Độ. Nói muốn biết mất khỏi thế gian. Ông ấy nguyện đem tất cả tài sản của mình hiến cho Phật Giáo. Thực ra, ông ta đã quá chán cuộc sống trên thương trường. Ông cho rằng chỉ cần mình biến mất, ta sẽ đi tìm ông ấy. Tuy nhiên, vì quá đau khổ cho cái chết của người bạn thân, ta đã không nhận ra sự bất thường trong đám cháy và cái xác, người đó quả thực rất giống Lý Khải. ‘’

‘’Sau khi Lý Khải sống dưới chân núi ở Bắc Ấn Độ, hàng ngày vẫn đến nơi ta từng ở và cầu xin Ban Trị Sự Phật Giáo có thể tha thứ cho ta. Trong một lần bố con đến tìm, được biết ta đã bị đuổi khỏi nơi đây vì hành vi lấy trộm. Vì để chứng minh vị Đại Lão Sư kia giấu giếm bí mật, Lý Khải đã cùng bố con và Hồ Thủy quay lại hồ Pha Tinh. Và tại đây, khi lén ăn trứng chim Mật Điểu, Lý Khải đã bị chúng gϊếŧ chết. Mỏ hồng hình ốc sên của chúng như con dao sắc nhọn vậy, sẽ hút máu bất kỳ ai tiến gần đến đàn con của chúng.

‘’Sư Thầy còn buổi lễ nữa mà’’ Hạ Mai thực sự không muốn nghe tiếp, cô không muốn chuyện tiếp theo sẽ là những nguy hiểm mà bố cô đã đối mặt. Cô thấy thực sự ăn năn.

Sư thầy không nói gì, chỉ nhìn Hạ Mai.

Tối hôm đó, Hạ Mai đã nghiên cứu cuốn sách. Có quá nhiều thứ bất ngờ tưởng chừng chỉ diễn ra trong những bộ phim viễn tưởng. Cô xin Sư Thầy mang cuốn sách đi và sư thầy đã đồng ý, với điều kiện là phải giữ chúng cẩn thận vì đây là vật mà Hứa Đức Hùng, ân nhân của bà và cũng là bố cô liều chết có được.

Hạ Mai bắt chuyến xe khách về thành phố. Trên tay ôm chặt cuốn sách cùng vẻ mặt sợ sệt.