Ta Ở Cổ Đại Có Đứa Con

Chương 31

Lão nhị thấy tình hình không ổn, tốn nhiều tiền mua ít lương thực, dẫn họ chạy khỏi huyện thành, chạy khỏi Du Châu, ngay cả khuê nữ mới gả đi cũng không kịp thông báo.

Vốn tưởng đến Thanh Châu an cư rồi, đợi quê nhà bình yên sẽ về, nào ngờ mới đến đầu xuân, dịch bệnh đã lan tới, lại phải chạy tiếp.

Triều Đại Ngu như bị trời phạt, các nơi thiên tai liên tiếp xảy ra, tâm lý đám đông cho rằng tới gần trung tâm quyền lực sẽ có bảo đảm, rất nhiều người tị nạn đổ về hướng kinh thành, các thành trì trên đường đều không thể vào được.

May mà lão nhị thông minh, hắn dùng thân phận cử nhân vào trước, tìm được chỗ ở rồi mới có thể cho cả nhà vào thành với danh nghĩa thăm thân, chứ không phải là người tị nạn.

Vất vả lắm mới đến được huyện Thuận Nghĩa gần kinh thành nhất và định cư chưa đầy một năm, giờ lại phải chạy.

"Quê cũ đã bị nước lũ cuốn thành bình địa, dịch bệnh vẫn còn." Ngụy Cảnh Hoà lắc đầu phản đối: "Cha, mẹ, cổng thành từ huyện đến kinh thành đã đóng rồi, phía trên nghe tin có rất nhiều người tị nạn tụ tập gần huyện Thuận Nghĩa, sợ gây phản loạn, không cho người vào kinh nữa."

"Con nghe nói hoàng thượng cũng chạy rồi." Ngụy lão đại thở dài.

Hắn ta vốn làm cu li ở bến tàu, khổ nỗi sau khi hạn hán mực nước hạ thấp, giờ đã lộ cả lòng sông, thuyền bè không thể đi lại được, may mà những ngày này nhiều người chạy ra ngoài, cần người có sức để giúp đỡ, cũng kiếm được chút lương thực.

Ngụy lão đầu nhìn Ngụy Cảnh Hoà: "Lão nhị, tin này có thật không?"

"Không phải đương kim, mà là thái thượng hoàng." Ngụy Cảnh Hoà làm chức tích cóp điển dưới huyện thừa, có thể biết nhiều tin tức hơn người thường: "Thái thượng hoàng phái người đi tìm được một hồ nước, không lâu trước, thái thượng hoàng lấy cớ dưỡng bệnh rút khỏi kinh thành."

Nói đến thái thượng hoàng này cũng khó nói hết lời, ba năm trước, thiên tai mới xuất hiện, lúc đó thái thượng hoàng còn tại vị tích cực điều động các phương ứng phó, không ngờ sau đó các nơi thiên tai không ngừng, năm nay kinh thành vừa có dấu hiệu hạn hán, thái thượng hoàng lập tức lấy cớ bệnh thoái vị cho thái tử, có lẽ không muốn gánh tiếng vua mất nước.

Thái thượng hoàng lúc này rút đi cũng có ý từ bỏ vương triều này, chỉ sợ cho rằng vận số vương triều đã tận.

"Tiếp theo phải làm sao, con nói cho cha nghe xem." Ngụy lão đầu lo lắng.

"Trước tiên đảm bảo lương thực đã, hoàng thượng chưa đi, còn phái trấn quốc công đến điều tra nơi ẩn náu của người tị nạn, ở lại có thể còn có đường sống khác. Huống chi, giờ cũng chạy không đi đâu được."