"Bình An ngủ rồi." Bình An vừa nói vừa giơ tay che mắt.
Ngụy Cảnh Hoà khẽ cười, đứng dậy đi ra ngoài.
Khi hắn không ở đây thì bé thân thiết với nãi nãi, còn khi hắn ở đây thì thân thiết với hắn, cho nên Bình An luôn ngủ cùng hắn.
[Nhóc con sắp ngủ rồi, có kể chuyện xưa ru ngủ cho nhóc con không?]
An Mịch: ...
Quả thực là chuyện thường ngày khi nuôi con, cô sợ kể chuyện sẽ khiến con nhỏ càng tỉnh táo hơn.
"Tiên nữ tỷ tỷ?" Bình An bỏ tay xuống, lén gọi.
"Tỷ tỷ ở đây, Bình An muốn nghe chuyện không?" Nhìn đôi mắt vẫn còn tinh anh của Bình An, An Mịch nghĩ phải nhận nhiệm vụ này thôi.
Muỗi tuy nhỏ cũng là thịt, phải mau chóng kiếm đủ điểm để mua màn thầu trắng cho con nhỏ. Không ngờ có ngày An Mịch lại không mua nổi một cái màn thầu trắng.
"Là Tam Tự Kinh phải không? Bình An thuộc... ba câu rồi!" Bình An lại bấm đốt ngón tay đếm, rồi tỏ vẻ tự hào.
"Bình An giỏi quá! Nhưng mà, tỷ tỷ kể chuyện khác cơ."
"Bình An muốn nghe tiên nữ tỷ tỷ kể chuyện." Bình An hào hứng vẫy tay nhỏ.
An Mịch chọn [Có], rồi dùng lời lẽ Bình An có thể hiểu được để kể chuyện Khoa Phụ đuổi mặt trời, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
...
Bên phòng khách, người lớn đang bàn bạc về vấn đề đi hay ở.
Hạn hán đã kéo dài nửa năm, mùa đông không có tuyết rơi, sang xuân càng không có một giọt mưa, từ một tháng trước đã có người lục tục bỏ đi.
Trên đường đi cộng thêm thời gian dừng chân ở thành, bọn họ trải qua hơn hai năm mới đến được mảnh đất này, cũng coi như dưới chân kinh thành, vốn tưởng chịu đựng hai ba năm, đợi Ngụy Cảnh Hoà thi đỗ tiến sĩ rồi tính chuyện định cư, nào ngờ vì thiên tai các nơi, triều đình đã dừng khoa cử, không biết khi nào mới mở lại.
Quê cũ bị nước lũ cuốn trôi, về thì không biết tình hình ra sao, nghe nói bên đó dịch bệnh vẫn đang lan tràn, đang định cứ định cư ở thôn Đại Khê luôn, ai ngờ hạn hán lại ập đến.
Trời như thật sự không cho người ta đường sống.
"Hay là chạy về đi? Cũng tiện thể dò la tin tức của muội muội các con." Ngụy lão thái do dự nói ra điều trong lòng vẫn luôn nhớ mãi.
Mọi người im lặng một lúc.
Ngụy lão đầu thở dài.
Khi xưa nước lũ ập đến, bọn họ trùng hợp đang ở huyện tiễn lão nhị lên kinh thi cử nên thoát nạn, sau đó mấy ngày liền mưa to, huyện thành cũng ngập lụt, huyện lệnh mới còn chưa nhậm chức, khắp nơi đều nghe nói nhiều thôn dưới huyện bị nước cuốn trôi, thôn Đào Hoa là nơi đầu tiên.