Chương 3: Cảnh Huy Đế
Đại khái là vì mỹ quan, trái nho dính nước thoạt nhìn rất long lanh, vừa rồi ở Triều Dương Cung chỉ lo ăn no, lại quên ăn trái cây.
Sau Mạt Thế liền ăn không được trái cây tươi mới, đừng nói nhóc con muốn ăn, cả cô cũng muốn ăn.
Sau khi Cảnh Huy Đế thịnh nộ lại nhìn Sở Du Ninh phản ứng, lại nhìn nhóc con nằm trong lòng ngực cô đang thèm nhỏ dãi quả nho trên bàn.
Khóe miệng hơi trừu, “Trẫm bạc đãi mấy đứa à? Đường đường công chúa đối một chùm nho thèm nhỏ dãi, ngày thường là không được ăn hay sao?”
Sở Du Ninh thực thành thật gật đầu, “Không được ăn.”
Cảnh Huy Đế vừa nghe, hiểu lầm, cũng nổi giận, “Hỗn trướng! Lưu Chính, đi! Đem đám nô tài to gan lớn mật lôi đi xử lý cho trẫm! Người trong Triều Dương Cung đều thay đổi hết cho trẫm!”
Lưu Chính mắt nhìn Ngũ công chúa không nói lời nào, tuân lệnh đi làm.
Trước kia Ngũ công chúa chỉ biết tùy hứng khóc nháo, cách làm hiện giờ bất chấp tất cả ngược lại có thể ảnh hưởng đến bệ hạ, cũng không biết là vị cao nhân nào dạy đây.
Chiêu quý phi cũng không nghĩ tới bất quá một chùm nho, đã dẫn đến toàn bộ Triều Dương Cung bị thay đổi người, bà ta không tin chỉ trong một đêm Ngũ công chúa có thể đầu óc bã đậu được, nhưng thật ra tin tưởng việc này sau lưng có người dạy cô, hẳn là vị Trương ma ma trước kia đi theo bên người Hoàng Hậu dạy, nhưng không phải Ngũ công chúa không thích vị Trương ma ma kia hay sao?
Sở Du Ninh không thèm để ý, những người trong Triều Dương Cung xác thật không đem nguyên chủ để ở trong mắt, vừa lúc cô cũng không cần nhiều người ăn cơm mà không chịu làm việc, tên hôn quân này làm vậy giúp cô tiết kiệm sức trở về còn phải tốn sức đí tinh giảm biên chế.
Nhìn đến trên bàn nhỏ trống rỗng, Sở Du Ninh đem nhóc con đặt lên bàn, cầm lấy một chùm nho ném vài quả vô miệng, chua chua ngọt ngọt, nước sốt trái cây đầy đủ, ngay cả vỏ nho sáp sáp đều là mỹ vị.
Khi cô còn nhỏ, thực vật ở Mạt Thế còn không có toàn diện tiến hóa, may mắn còn có thể hái được một ít quả dại ăn. Có một ngày các mẹ nuôi trong đội Bá Vương Hoa mang về cho cô một chum nho dại, rõ ràng chua đến rụng răng, nhưng cô lại cảm thấy đó là loại quả ăn ngon nhất trên đời.
Ân, chẳng sợ hiện tại đã ăn qua nho ngọt, ở trong lòng cô, kia chùm nho dại vĩnh viễn là ngọt nhất.
Cảnh Huy Đế xem bộ dáng này của cô, càng cảm thấy cô bị khi dễ tàn nhẫn. Đường đường công chúa cư nhiên thèm một trái nho thèm đến liền da đều không lột mà đã ăn, ăn còn không phun vỏ, ăn hết trái này đến trái khác!
“A ~”
Nhóc con nuốt nuốt nước miếng, cũng bò hướng chùm nho cuối cùng. Cảnh Huy Đế sợ hắn rơi xuống, sợ tới mức đem hắn vớt lên ôm vào trong lòng ngực.
Cảnh Huy Đế tuy rằng hài tử không ít, ôm hài tử lại là lần đầu, còn là đứa nhỏ mềm yếu như thế, cả người đều cứng đờ. Cố tình Tứ hoàng tử dung hết sức duỗi thân đưa tay đi với lấy trái nho, làm hắn càng là không dám động.
“Quý phi, mau lột quả nho cho Tiểu Tứ.” Cảnh Huy Đế cuống quít nói.
Chiêu quý phi tức giận đến biểu tình trên mặt sắp giữ không nổi, đại hoàng tử của bà ta còn là trưởng tử Cảnh Huy Đế đâu, còn chưa từng được Cảnh Huy Đế ôm qua, Tứ hoàng tử dựa vào cái gì.
Chiêu quý phi nhận định Sở Du Ninh muốn mang Tứ hoàng tử tới tranh sủng, hoặc là, trước khi nó xuất giá muốn cho Tứ hoàng tử vào mắt bệ hạ, làm cho bệ hạ ngày sau nhiều che chở Tứ hoàng tử. Chính là, luôn luôn đơn thuần, không có đầu óc Ngũ công chúa sẽ nghĩ nhiều như vậy? Trừ phi có người ở sau lưng bày mưu tính kế cho nó.
Bang!
Nhóc con thoát không được kẻ xấu không cho hắn ăn quả quả, bàn tay mập mạp vươn lên, đánh vào Cảnh Huy Đế trên người, ở trên bộ trang phục tượng trưng cho sự tôn quý lưu lại dấu ta dơ hề hề.
Không khí ngưng trọng trong chớp mắt.
Chiêu quý phi âm thầm chờ mong Cảnh Huy Đế giận dữ, đáng tiếc, Sở Du Ninh không cho bà ta cơ hội này.
Sở Du Ninh lại ném một trái nho vô miệng, lấy kinh nghiệm làm người từng trải qua Mạt Thế gật gật đầu, “Không tồi. Cản người ăn đồ, giống như gϊếŧ cha mẹ người ta.”
Sắc mặt Cảnh Huy Đế càng khó nhìn, “Đây là lời ngụy biện con học ở chỗ nào hả? Cư nhiên lấy chút ít đồ ăn so với cha mẹ, chẳng lẽ trẫm còn không bằng một chùm nho à?”
Sở Du Ninh nhìn hắn một cái, cúi đầu lại ăn một viên. Này không phải chuyện hiển nhiên hay sao?
Cảnh Huy Đế:…… Hắn thề, hắn đọc hiểu suy nghĩ trong mắt con bé này.
Nhóc con bị ôm cứng ngắc, lại ăn không được, liền không làm, há mồm khóc thét.
Cảnh Huy Đế sợ tới mức luống cuống tay chân, trực tiếp đưa cho Chiêu quý phi, “Quý phi mau mau dỗ Tiểu Tứ đi, lau khô tay cho thằng bé, rồi lột nho đút cho thằng bé ăn.”
Chiêu quý phi thình lình bị nhét con trai của kẻ địch, kỹ thuật diễn có tốt đến mấy cũng ngây dại.
Trong lòng ngực bà ta ôm đứa con trai do Hoàng Hậu liều mạng sinh ra? Nếu Hoàng Hậu mà biết, chắc chắn sẽ tức giận đến nỗi từ trong lăng mộ bò ra đi?
Mùi son phấn đầy người làm nhóc con không thoải mái, vội vã tránh ra, vì thế, dưới cái nhìn trố mặt của Chiêu quý phi, đầu nhóc con sắp rơi xuống đất.
Sở Du Ninh tay mắt lanh lẹ đem bé con xách lên, không hề chỉ trích Chiêu quý phi, mà trực tiếp nhìn về phía Cảnh Huy Đế, “Nói đầu óc ngài đều dùng đến nửa người dưới ngài còn không tin, có ai lại đem con trai mình giao cho kẻ địch?”
Chiêu này so trực tiếp chỉ trích Chiêu quý phi còn muốn nghiêm trọng hơn.
Lúc này, Chiêu quý phi mới hoàn hồn lại sau việc làm nhóc con bị té, bà ta sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch. Nghe Sở Du Ninh nói như vậy, tự nhiên không chịu để yên, “Ngũ công chúa nói vậy là có ý gì?”
Sở Du Ninh nhìn qua, “Nói tiếng người, chỉ cần là người đều nghe hiểu.”
Chiêu quý phi tức giận đến bộ ngực phập phồng, nó dám chửi bà ta không phải là người! Ngũ công chúa còn biết quải cong mắng chửi người.
“Đủ rồi! Nguyên Hi, nói chuyện cho đàng hoàng! Nói cái gì mà không phải người, bộ Chiêu quý phi sẽ hại Tiểu Tứ hay sao.” Cảnh Huy Đế ra tiếng quát.
Sở Du Ninh gật đầu, “Sẽ.”
Cảnh Huy Đế nghẹn một họng, “…… Con có để trẩm ở trong mắt hay không!”
“Ngài quá vĩ đại, mắt con quá nhỏ, không để vào mắt được.”
Tuy con bé khen hắn vĩ đại, nhưng ngụ ý … Vẫn là không đem hắn để ở trong mắt.
Đầu Cảnh Huy Đế đau thình thịch, đột nhiên có hơi nhớ Ngũ công chúa vô cớ gây rối, ít nhất bị hắn quát nạt còn biết nghe lời.
Thấy Tứ hoàng tử còn bị treo ở không trung, mà cô tỷ tỷ thì dùng quả nho kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Tứ hoàng tử giơ tay ê ê a a đi với lấy, lần đầu tiên trong cuộc đời Cảnh Huy Đế vô cùng buồn bực, muốn giận mà giận không nổi.
Chưa kể tới hắn là hoàng đế, hắn còn là phụ thân của con bé đâu, thế mà con bé dám cãi lời phụ thân xong còn dùng quả nho kɧıêυ ҡɧí©ɧ đệ đệ chơi sao?
“Nguyên Hi, đem Tiểu Tứ buông xuống.” Tự nhiên hắn thấy tội nghiệp Tiểu Tứ, trước kia con bé này không thích Tiểu Tứ liền chẳng quan tâm, hiện giờ lại đổi biện pháp dày vò thằng bé sao?
Sở Du Ninh dứt khoát ôm nhóc con ngồi xuống trước mặt Cảnh Huy Đế, nhóc con chảy nước miếng nhìn chằm chằm cô, cô hái một quả nho ném vô miệng, mới lột quả nho nhóc con, đợi cô lột xong quả nho thì thấy khóa miệng nhóc con nước miếng chảy ròng ròng, Sở Du Ninh vẻ mặt ghét bỏ lau mặt cho nhóc con, sau đó cầm tay của nhóc con chùi lên quần áo, lúc này mới uy nhóc con ăn quả nho.
Cảnh Huy Đế bị dáng ngồi lớn mật của cô dọa sợ, thấy cô lau nước miếng như thế, hết nói nổi rồi. Nhìn một cái, đây là công chúa có thể làm được động tác? Hoàng Hậu sợ không phải cho cô thỉnh cái giả giáo dưỡng ma ma?
Tuy là như thế, Cảnh Huy Đế vẫn là lần đầu cùng con cái ngồi trên mặt đất, cảm giác rất là mới mẻ, xem tỷ đệ hai người ở chung còn rất thuận mắt, Cảnh Huy Đế cũng không nói cái gì.
Hắn nhìn vết siết trên cổ Sở Du Ninh thật là ghê người, nhớ tới phía trước có người tới báo cô thắt cổ nháo sự, “Con là vì chuyện của Tiểu Tứ nên mới tới nhờ trẫm làm chủ đi? Hiện giờ trẫm cũng đã làm chủ cho con, con trở về nghỉ ngơi đi, chuyện hối hôn đừng nhắc lại nữa.”
Sở Du Ninh nhớ tới mục đích, nói thẳng, “Nga. Con chính là tới nói cho ngài, con nguyện ý gả cho Thẩm Vô Cữu, hôn kỳ như cũ.”
Cảnh Huy Đế nghẹn họng, nghe cô nói vậy liền thấy hơi xấu hổ, mới vừa rồi hắn còn hùa theo Chiêu quý phi nói cô là dùng Tiểu Tứ tới tranh thủ đồng tình, uy hϊếp hắn để hối hôn.
Chiêu quý phi cúi đầu, không dám nhìn Cảnh Huy Đế.
Vẻ mặt Cảnh Huy Đế không vui liếc nhìn Chiêu quý phi, hắn nhìn về phía Sở Du Ninh tràn đầy vẻ hoài nghi, “Nguyên Hi, vết thương của con không sao chứ? Thái y có nói là bị thương trúng đầu hay không?”
Một canh giờ trước còn đòi chết đòi sống, không muốn gả cho Thẩm Vô Cữu, tại sao chỉ đi một chuyến quỷ môn quan ngược lại nghĩ thông suốt?
Sở Du Ninh gật đầu, “Mới vừa lắc hết nước trong não ra.”
Cảnh Huy Đế:……
Thôi kệ, Cảnh Huy Đế thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Con nghĩ thông suốt là tốt rồi. Thẩm gia gia phong thanh chính, Thẩm Vô Cữu tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, là người đàn ông khó kiếm, con gả cho hắn, trẫm cũng yên tâm.”
Sở Du Ninh chỉ yên lặng nhìn hắn đột nhiên diễn vai người cha tốt.
Nhìn con gái ngoan ngoãn nghe lời, lại nghĩ đến trước đó nghi ngờ cô, Cảnh Huy Đế hiếm thấy thấy hơi chột dạ cùng áy náy, “Hiếm thấy con hiểu chuyện như vậy, trẫm sẽ ban phong hào cho con.”
Có ban phong hào hay không, Sở Du Ninh cũng không để bụng, bất quá, nghe nói sau khi công chúa có phong hào, đều sẽ gọi phong hào.
Cô suy nghĩ một hồi, nói ra hai chữ, “Du Ninh.”
“Con nói cái gì?” Cảnh Huy Đế hoài nghi chính mình nghe lầm.
“Du Ninh, phong hào của con.” Giọng Sở Du Ninh kiên định.
Cảnh Huy Đế bị biểu tình đương nhiên của cô làm nghẹn họng, hắn thu hồi lời khen con bé ngoan ngoãn vừa rồi, đây rõ ràng là không yên tâm về hắn a.
“Bệ hạ, nghĩ đến Ngũ công chúa là bởi vì Hoàng Hậu nương nương mất đi mà bi thương quá độ, đã quên mất lễ nghĩa.” Chiêu quý phi nhẹ giọng từ tốn mách lẻo, có ai tự đặt phong hào cho mình bao giờ.
Sở Du Ninh chậm rãi nhìn qua, “Mẫu hậu của bổn công chúa đều đã chết, bà còn muốn ám chỉ người không biết dạy bổn công chúa à.”
Đừng tưởng rằng cô sống ở Mạt Thế liền nghe hiểu lời nói sắc bén, lời này mà truyền ra chẳng phải là nói cô không giáo dưỡng.
Cảnh Huy Đế bởi vì chuyện lúc nãy nên xuống đài không được, giờ lại nghe Chiêu quý phi nhiều lời, lần đầu tiên nổi giận quát Chiêu quý phi, “Quý phi nhiều lời quá rồi đấy.”
“Thần thϊếp biết sai.” Chiêu quý phi vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, trong lòng cực kỳ hận Sở Du Ninh làm bà ta mất mặt.
Bà ta cúi đầu nói, “Là do thần thϊếp suy nghĩ nhiều, bệ hạ là phụ thân của công chúa, công chúa càng thân cận bệ hạ hơn.”
Sở Du Ninh nhìn hôn quân một cái, quay mặt đi, còn không quên đem mặt nhóc con xoay qua một bên không nhìn hắn.
Cảnh Huy Đế hoài nghi chính mình hoa mắt, sao hắn nhìn thấy vẻ ghét bỏ hắn trong mắt của con bé thế này.
Bị gián đoạn một hồi, Cảnh Huy Đế cũng đã quên hỏi Sở Du Ninh vì cái gì đặt phong hào là “Du Ninh”, lẩm nhẩm trong miệng một lần, cảm thấy khá thuận miệng, ngụ ý cũng không tồi, liền đáp ứng.
“Trẫm làm Lễ Bộ chuẩn bị, vào ngày mai khi con xuất giá sẽ thụ phong.”
Sở Du Ninh gật đầu, xoa bóp bàn tay bụ bẫm của nhóc con, “Con còn muốn mang them mấy món của hồi môn.”
Chỉ cần cô không nháo, Cảnh Huy Đế cảm thấy cô muốn mang cái gì đều có thể, “Của hồi môn trẫm đã sớm làm Quý phi chuẩn bị tốt, còn muốn mang theo cái gì, con cùng Quý phi nói là được.”
“Quý phi không làm chủ được.”
Chiêu quý phi âm thầm nắm chặt tay, Ngũ công chúa thật là không đem bà ta để vào mắt a.
Cảnh Huy Đế nhíu mày, đồng thời trong lòng cũng sinh ra cảm giác hư vinh chí cao vô thượng, “Thôi được, trẫm ưng chuẩn, con muốn mang cái gì liền mang đi đi.”
Cảnh Huy Đế cảm thấy cô sẽ không mang theo món gì khác người, đoán chắc cô cũng không có lá gan đó.
Sở Du Ninh gật gật đầu, ôm nhóc con đứng dậy, ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài, cho dù có chiếc váy dài đều giấu không được bước đi hiên ngang của cô.
Những người khác:……
Tướng đi sao giống đàn ông quá vậy?
Thẳng đến khi nhìn không thấy bóng dáng của cô, Cảnh Huy Đế cũng không nhớ nổi Ngũ công chúa từ đầu tới cuối cũng chưa hề hành lễ với hắn.
Tứ công chúa ngồi chờ tin tức tốt ở Minh Loan Cung, nhưng lại chờ tới tin dữ Sở Du Ninh quyết định gả thấp Thẩm Vô Cữu, ở trong cung nổi điên quăng lung tung.