Chương 2: Đệ đệ
Nhìn đến phía sau bồn hoa có người bò ra, Sở Du Ninh vội vàng đem tinh thần lực thu hồi, cũng may mắn tinh thần lực của cô chỉ mới ngưng tụ ra một tia, đủ thổi bay trên mặt đất một chút, bằng không liền phải ra mạng người.
Cô đã quên nơi này không phải Mạt Thế, cũng sẽ không có biến dị chuột xuất hiện.
Sở Du Ninh nhìn đứa nhỏ từ phía sau bồn hoa sau bò ra tới đứa nhỏ, Mạt Thế càng về sau càng khó có trẻ mới sinh, lúc này nhìn thấy một đứa trẻ còn đang bò tương đương với nhìn thấy quốc bảo trước Mạt Thế trước.
Đứa nhỏ khoảng tám chín tháng, mập mạp trắng trẻo, cái miệng hồng xinh xắn ê ê a a kêu đến vui vẻ, sau khi thấy cô, đôi mắt to đen tròn càng sáng, dẩu đít bay nhanh bò về phía cô.
Chờ cô phản ứng lại, Sở Du Ninh đã bước nhanh đứng ở trước mặt đứa nhỏ. Nhìn đứa bé bắt lấy váy cô, nỗ lực ngẩng đầu, đối cô chảy nước miếng, cô phiên phiên ký ức trong đầu, biết đây là đệ đệ còn chưa cai sữa của nguyên chủ.
Hoàng Hậu sinh hạ đứa nhỏ này xong liền rong huyết đi, tuy rằng đối ngoại nói là lớn tuổi sản phụ, kỳ thật Hoàng Hậu cũng mới 30 tuổi, phần lớn nguyên nhân hẳn là trúng chiêu.
Hoàng Hậu xuất thân từ Anh Quốc công phủ, cố tình Anh Quốc công phủ thấy cô chậm chạp không sinh hạ hoàng tử, ngược lại duy trì Chiêu quý phi đã sinh đại hoàng tử. Chiêu quý phi do cô cô Hoàng Hậu sinh, hai người là biểu tỷ muội, cũng coi như là phiên bản khác của Nga Hoàng Nữ Anh.
Hoàng Hậu biết có bao nhiêu người không nghĩ cái thai này của cô sinh ra, vào ngày sinh, phòng sinh chỉ chừa Trương ma ma cùng Anh quốc công phu nhân, ngàn phòng vạn phòng cũng không dự đoán được chính mình sẽ rong huyết.
Có lẽ, cô đoán được nguyên nhân chính mình rong huyết, cho nên trước khi lâm chung mới không thể không đem con trai út gào khóc đòi ăn phó thác cho ma ma cận than chiếu cố, đến chết cũng chưa nói làm Anh Quốc công phủ hỗ trợ giúp đỡ.
Chính là trong trí nhớ của nguyên chủ ở kiếp trước, đứa bé này đã chết trước một ngày nguyên chủ xuất giá, nguyên chủ còn ngại đen đủi, năn nỉ hôn quân không cần lộ ra chuyện này. Vì thế, đứa bé bị lặng lẽ đem đi chôn.
Sở Du Ninh nhìn phương hướng đứa nhỏ bò lại đây, đến bây giờ còn không có người đi tìm tới, lại nhìn xem cách đó không xa hồ nước, cô đại khái biết kiếp trước đứa nhỏ chết như thế nào.
Bởi vì trước khi lâm chung Hoàng Hậu thác nguyên chủ chiếu cố đứa nhỏ, nên đứa nhỏ cũng dọn đến ở thiên điện Triều Dương Cung với nguyên chủ.
Cung điện lớn như vậy, chỉ có đứa nhỏ một người bò ra tới, thả lâu như vậy cũng không thấy có người đi tìm, có thể nghĩ, đứa nhỏ này không hề được coi trọng.
Sở Du Ninh từ trong trí nhớ nguyên chủ khai quật ra một đoạn ký ức có quan hệ với ngọc bội. Ngọc bội kia là khi Hoàng Hậu còn nhỏ có một vị cao tăng tặng cho, vốn là Hoàng Hậu để lại cho đứa nhỏ, kết quả bị nguyên chủ chiếm làm của riêng.
Cho nên, cô có thể xuyên qua là nhờ công lao của đứa nhỏ này hay sao?
Nhìn đến đứa nhỏ, Sở Du Ninh liền nghĩ đến chính mình, nếu không phải đội Bá Vương Hoa đem cô nhặt về, cô đã sớm bị tang thi ăn.
“Nha……”
Đứa nhỏ dùng đôi tay bụ bẫm dơ hề hề ôm lấy chân cô mượn lực đứng lên, giang hai tay muốn ôm một cái, kết quả không đứng vững, ngã về phía sau.
Sở Du Ninh tay mắt lanh lẹ xách hắn lên.
“Công chúa, không thể!”
Một bà ma ma mang theo hai nhỏ cung nữ chạy tới, là người phụ trách chiếu cố đứa nhỏ.
Sở Du Ninh mắt nhìn nhóc con, nhóc con bởi vì bị cô xách mà bay lên không, trực tiếp đem cô đương bàn đu dây, vui tươi hớn hở mà lắc tới lắc lui.
Sở Du Ninh tìm tòi ký ức của nguyên chủ, nhìn về phía ma ma kia, “Vương ma ma?”
Vương ma ma vốn là nguyên chủ nãi ma ma, nguyên chủ dưới sự châm ngòi của Chiêu quý phi, cho rằng Hoàng Hậu làm ma ma cận thân bên người mình chiếu cố cho đứa nhỏ là bất công, liền đem Trương ma ma đổi, làm Vương ma ma đi hầu hạ đứa nhỏ.
Vương ma ma không cam lòng, hầu hạ đứa nhỏ cũng không tận tâm, nãi ma ma bên người công chúa đều không tận tâm, thuộc hạ tự nhiên càng sơ sẩy, hôm nay đứa nhỏ “Một mình” đi ra ngoài cũng không kỳ quái.
Vương ma ma nghe được Sở Du Ninh kêu cô, trong lòng mạc danh run rẩy, hạ giọng nói, “Công chúa, giờ không phải lúc đối tứ điện hạ bất lợi, vẫn là đem tứ điện hạ cho nô tỳ ôm đi.”
“Bà suy nghĩ nhiều.” Sở Du Ninh trực tiếp đem đứa nhỏ ôm vào lòng.
Đứa nhỏ bị Sở Du Ninh ôm vào trong lòng ngực, cười khanh khách hướng trên mặt cô chét nước miếng, xúc cảm mềm mại làm trong lòng Sở Du Ninh mềm mại chưa từng có.
Trẻ con quả nhiên là sinh vật khả ái có thể làm lòng người mềm mại nhất.
Vương ma ma nghe cô nói vậy, lại thấy cô cùng Tứ hoàng tử thân cận như vậy, trong lòng lộp bộp một hồi, tổng cảm thấy không đúng chỗ nào.
“Nguyên Hi.”
Một nữ tử ăn mặc cung trang màu xanh nước biển chầm chậm đi vào Triều Dương Cung.
Trong đầu Sở Du Ninh tự động nhảy ra ký ức liên quan, là tứ công chúa chỉ so nguyên chủ lớn hơn 1 tháng.
Hoàng đế Khánh Quốc tuy hơi ngu, nhưng có không ít con nối dõi, chỉ riêng hoàng tử liền có bốn người còn sống, trừ bỏ đứa nhỏ cô xách trong tay ra, đều đã thành niên.
Công chúa cũng có bốn người, mấy năm trước đại công chúa đã gả đi Việt Quốc, nhị công chúa gả đi Tuy Quốc, tam công chúa chết yểu, bởi vì đã có công chúa khác xếp thứ tự ở phía sau, cho nên vẫn giữ lại xếp hạng. Tứ công chúa chính là vị trước mắt này, nguyên chủ xếp hàng thứ năm.
Nói đến cũng lạ, sau khi nguyên chủ sinh ra, hôn quân không còn con nối dõi sinh ra, có người suy đoán có chắc là do thân mình bị tửu sắc đào rỗng, thẳng đến Hoàng Hậu lần nữa hoài thai……
“Nguyên Hi, nghe nói muội vì không gả cho Thẩm tướng quân mà muốn tự vẫn, nếu ta biết được muội luẩn quẩn trong lòng như vậy, nên sớm đáp ứng muội.”
Sở Du Ninh lẳng lặng nhìn tứ công chúa làm ra vẻ.
Ngày hôm qua sau khi nguyên chủ có được ký ức kiếp trước, muốn đi gặp Cảnh Huy Đế, ở ngoài Triều Dương Cung gặp phải tứ công chúa, lúc ấy tứ công chúa trước chúc mừng cô một phen, sau đó nói Trấn Quốc tướng quân phủ đều là mãn môn quả phụ, Thẩm Vô Cữu là gia chủ, gả vào là có thể đương gia làm chủ linh tinh.
Đổi là kiếp trước, nguyên chủ chỉ cảm thấy đen đủi, cảm thấy lời này giống như đang nói chính mình gả vào cũng sẽ đi theo thủ tiết, chính là nguyên chủ có được ký ức kiếp trước lại là sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bởi vì tứ công chúa lời nói cùng trí nhớ kiếp trước một chữ không hề khác nhau, vì thế nguyên chủ tỏ vẻ tứ công chúa thay thế cô gả đi Trấn Quốc tướng quân phủ, nguyên chủ nguyện ý đi Việt Quốc hòa thân.
Ngày hôm qua sau khi tứ công chúa nghe được nguyên chủ đề nghị, rõ ràng vô cùng muốn gả, còn giả bộ khó xử, tỏ vẻ yêu cầu suy xét. Hiện giờ xuất hiện đại khái là cảm thấysau khi nguyên chủ tự vẫn cô lại đáp ứng thế gả, chẳng những không bị chỉ trích, còn được xưng là có tình có nghĩa?
Trong trí nhớ kiếp trước của nguyên chủ, sau khi nguyên chủ đi Việt Quốc cậy nhờ vị tứ công chúa này, cảm thấy hết thảy vốn nên là của cô, liền muốn câu dẫn nam nhân của tứ công chúa, cuối cùng bị tứ công chúa thiết kế đưa vào địa cung, cũng không biết nguyên chủ nhìn thấy gì, thế nhưng sinh sôi bị hù chết.
Đoạn ký ức kia hình như là nguyên chủ không muốn nhớ lại, cho nên dù cho có ký ức kiếp trước cũng bị cô lựa chọn tính quên đi.
Lá gan nhỏ như vậy, gác Mạt Thế một giây bị hù chết, lại dọa người còn có thể so tang thi cùng biến dị động thực vật ở Mạt Thế dọa người?
Sở Du Ninh gì cũng không nói, ôm đứa nhỏ đi gặp hoàng đế.
“Nguyên Hi, muội đi đâu?” Tứ công chúa thấy Sở Du Ninh xoay người liền đi, có chút phản ứng không kịp.
“Gặp hoàng…… Phụ hoàng.” Sở Du Ninh cũng không quay đầu lại.
Đám người Vương ma ma sắc mặt trắng bệch, mềm mại ngã xuống trên mặt đất.
Ngũ công chúa phải vì Tứ hoàng tử xuất đầu? Chờ bệ hạ nhìn đến Tứ hoàng tử dơ thành như vậy, đều không cần ngũ công chúa mở miệng, bọn họ đều phải chết.
Tứ công chúa thì cho rằng Sở Du Ninh là đi gặp Cảnh Huy Đế nói thay đổi người gả vào tướng quân phủ, cười cười hồi cung chờ tin tức tốt.
……
Sở Du Ninh cũng không cần người dẫn đường, dựa theo ký ức đi vào Cần Chính Điện, nhìn đến Lưu Chính thái giám bên người của Cảnh Huy Đế đứng ở ngoài cửa, mà cửa lớn đóng chặt, bên trong còn ẩn ẩn truyền ra tà âm.
Lưu Chính nhìn đến Sở Du Ninh tới, còn ôm tiểu hoàng tử, không khỏi kinh ngạc, tiến lên hành lễ, “Nô tài ra mắt ngũ công chúa.”
Sở Du Ninh nói với hắn muốn gặp Cảnh Huy Đế, Lưu Chính nhìn lặc ngân trên cổ cô, cùng tiểu hoàng tử dơ hề hề cô đang ôm, xoay người đi vào thông bẩm.
Sở Du Ninh ôm đứa nhỏ thịt đô đô đi theo phía sau cùng đi vào.
Tới trước mặt Cảnh Huy Đế, Lưu Chính vừa muốn lên tiếng bẩm báo, đã bị Sở Du Ninh đột nhiên đứng ở bên người hoảng sợ.
Công chúa đi đường không có tiếng động à?
Sở Du Ninh nhìn Cảnh Huy Đế ngồi ở trên thảm hoa, dựa vào bàn con. Cảnh Huy Đế nhắm hai mắt, một tay gác đầu, một tay đặt ở đầu gối theo tiếng đàn sáo chỉ huy dàn nhạc, bên cạnh còn có mỹ nhân vừa lột vừa đút quả nho cho hắn, muốn hưởng thụ bao nhiêu liền hưởng thụ bấy nhiêu.
Cảnh Huy Đế năm nay gần 40 tuổi, bởi vì sống trong nhung lụa, chẳng sợ trầm mê nữ sắc, bộ dáng cũng không giống như là bị tửu sắc đào rỗng, thoạt nhìn vẫn rất có mị lực.
Mỹ nhân nhìn đến Sở Du Ninh, động tác đút nho dừng lại. Cảnh Huy Đế há mồm không ăn được, nhíu nhíu mày.
Sở Du Ninh khẽ nâng cằm, làm Lưu Chính tiến lên bẩm báo.
Người đều theo vào, Lưu Chính còn có thể đuổi cô đi ra ngoài không à? Chỉ có thể căng da đầu tiến lên bẩm báo.
“Bệ hạ, ngũ công chúa cùng tứ điện hạ tới.”
“Không gặp.” Cảnh Huy Đế cảm thấy ngũ công chúa lại là vì hối hôn tới, mắt cũng không mở to liền không muốn gặp.
Hôm qua ngũ công chúa đã tới gặp quá hắn một lần, còn miệng toàn là lời bậy bạ, nói Thẩm Vô Cữu đã chết trận, quá hai ngày tin tức sẽ truyền về, quả thực vớ vẩn! Tuy rằng mấy năm nay Tuy Quốc vẫn luôn muốn đem thành trì bị đoạt năm đó từ trong tay Thẩm gia cướp về, chiến sự lớn nhỏ không ngừng, nhưng gần đây hắn không nhận được tin tức Tuy Quốc lại tiến công.
“Người không gặp, con cũng tới.” Sở Du Ninh ra tiếng, trong lòng ngực đứa nhỏ cũng “A” một tiếng tỏ vẻ tồn tại.
Cảnh Huy Đế đột nhiên ngồi dậy, thần sắc không vui mà trừng Lưu Chính.
Lưu Chính trong lòng khổ, công chúa đi y như mèo, hắn có thể làm sao bây giờ?
Cảnh Huy Đế phất tay làm đàn sáo vũ cơ lui ra, nhìn về phía Sở Du Ninh, biểu tình không vui, “Nguyên Hi, chẳng lẽ con không biết muốn gặp trẫm cần chờ thông truyền?”
Sở Du Ninh thay đổi tay ôm đứa nhỏ, “Ngài có rảnh cùng phi tần ngoạn nhạc, lại không rảnh gặp con mình?”
Phi tần chính là Chiêu quý phi sắc mặt nháy mắt không tốt, nói y như cô là ngoạn vật cung người ngoạn nhạc vậy.
Cảnh Huy Đế nghẹn một họng, bị đương trường bắt gặp, lại nói không ra lời lẽ đứng đắn, không thể trút giận. Nha đầu này náo loạn thắt cổ một hồi, lá gan phì, dám nói chuyện với hắn như vậy.
“Bệ hạ ngày gần đây buồn phiền vì việc nước, công chúa đừng có náo loạn nữa. Hôn sự là trước khi lâm chung Hoàng Hậu cầu bệ hạ hạ chỉ, là Hoàng Hậu di nguyện, tuyệt không có khả năng sửa đổi, chẳng sợ người mang Tứ hoàng tử tới cũng giống nhau.” Chiêu quý phi túc mặt răn dạy.
Buồn phiền vì việc nước?
Đừng tưởng rằng cô mới đến liền không biết tên hôn quân này không để ý tới quốc sự, mọi chuyện đều giao cho Nội Các xử lý. Còn có bà Chiêu quý phi này, dựa vào chính là bộ dáng tri tâm tỷ tỷ thượng vị, ai làm Cảnh Huy Đế thiếu tình đâu.
Cảnh Huy Đế nghe Quý phi nói như vậy, mặt tức khắc trầm xuống, “Con mang Tiểu Tứ tới, còn biến thành dơ như vậy, là vì tranh thủ trẫm đồng tình?”
Sở Du Ninh cảm thấy chính mình vẫn là đánh giá cao trình độ của hôn quân hôn, “Ngài hẳn là may mắn chỉ thấy hắn dơ như vậy mà không phải thấy thi thể của hắn.”
“Ngũ công chúa, người đang dùng Tứ hoàng tử để uy hϊếp bệ hạ hay sao?” Chiêu quý phi lạnh lùng sắc bén nói.
“Nguyên Hi, con muốn làm phản à!” Suy nghĩ của Cảnh Huy Đế nháy mắt bị Chiêu quý phi ảnh hưởng.
“Ngài đầu óc có phải hay không đều dùng đến nửa người dưới đi?” Sở Du Ninh khinh bỉ nhìn về hạ đường ba tấc của Cảnh Huy Đế.
Cảnh Huy Đế theo bản năng che lại, sau khi phản ứng kịp, hắn che cái gì mà che.
“Hỗn trướng! Sao con dám nói chuyện với trẫm như vậy hả? Lễ nghĩa đều học được đi đâu hết rồi?” Cảnh Huy Đế nổi trận lôi đình, đây là lời một cô nương nên nói hay sao? Còn là lời nói đối với phụ thân cô.
Cảnh Huy Đế tuy hơi ngu, nhưng đế vương uy áp vẫn phải có, tuy vậy đối với Sở Du Ninh có được dị năng hệ tinh thần, lại là ở Mạt Thế cả ngày cùng tang thi liều mạng tới nói, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.
“Con dùng đệ đệ tới uy hϊếp ngài? Nói y như hắn rất được ngài sủng ái vậy.”
Phàm là đứa nhỏ này có ông cha đáng tin cây một chút, vì chú trọng đích tử, cũng sẽ coi trọng hắn một ít. Thực rõ ràng, tên hôn quân này chính là muốn mất nước.
Cô cảm thấy chỉ cần không phải Mạt Thế, vong liền vong đi, một quốc gia bị người như vậy thống trị, cũng tốt không nổi.
Cảnh Huy Đế:…… Hắn là nên sinh khí cô dám tranh luận, hay là nên chột dạ cô nói thật?
Trong lúc xấu hổ, Cảnh Huy Đế ánh mắt trở lại trên người đứa nhỏ dơ hề hề, lập tức tìm về mặt mũi, “Theo như lời con nói, đây là cung nhân hầu hạ không tận tâm. Phải phạt cho trẫm! Phạt thật nặng!”
Sở Du Ninh mang đứa nhỏ bất quá là nhân tiện, nếu hôn quân sĩ diện, kia vừa lúc, đỡ cô trở về còn phải lo lắng giải quyết những người đó.
Thấy đứa nhỏ duỗi tay muốn quả nho, ánh mắt cô nhìn quả nho trên bàn.