Tiền Đa Đa không khỏi ôm trán, nguyên chủ thật ngốc.
Không biết bị cha mẹ chồng thao túng tâm lý, hay nhà họ Tiền bảo vệ quá tốt mà không có khái niệm về tiền?
Chồng cô, La Thịnh Dũng, là cán bộ cấp tiểu đoàn, lại phục vụ ở cao nguyên tuyết, lương cùng phụ cấp cộng với trợ cấp cao nguyên, thu nhập cao hơn nhiều so với cán bộ cùng cấp ở nội địa.
Mỗi tháng gửi về nhà một trăm đồng, trong đó bốn mươi đồng là của nguyên chủ.
“Tiền Đa Đa, sao cô không ra đường cướp luôn đi? Đó là tiền của con trai tôi, sao phải đưa cho cô, người ngoài? Cô dám nghĩ thật!” Bà La tức giận, đây đâu phải cưới con dâu, rõ ràng là rước cướp về!
Mỗi tháng bốn mươi đồng! Cô dám nghĩ thật! Mới về nhà họ La mấy năm? Đã dám mở miệng đòi tiền! Phì!
“Ồ, hóa ra tôi là người ngoài à? Vậy sao các người lại ăn thịt tôi mua? Lúc hưởng lợi từ tôi thì tôi là người nhà họ La, tôi đòi tiền sinh hoạt phí chồng tôi cho lại thành người ngoài!” Tiền Đa Đa thấy rõ sự hai mặt của bà La.
Nguyên chủ chưa bao giờ tranh cãi với họ, cả nhà hưởng lợi từ nguyên chủ, sống yên ổn hai năm.
Giờ linh hồn mình chiếm cơ thể này, không để người ta lợi dụng, thế nào cũng có chuyện.
Tiền Đa Đa thản nhiên nhìn bà La trước mặt.
“Mẹ, chị dâu nói thật à?” Em chồng La Thịnh Cường không ngờ cha mẹ lại bắt nạt chị dâu như vậy.
“Thật gì? Thịnh Cường, đừng để cô ta chia rẽ, cô ta không phải người tốt, đã gả vào nhà họ La còn phân chia cô tôi! Không cùng một lòng với nhà mình.” Bà La nói đầy lý lẽ.
“Ha ha, tôi đã thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ thế này! Tiền con trai cho vợ cũng tham, ăn thịt còn bắt con dâu trả tiền! Nhà họ La các người thật mở mang tầm mắt!” Tiền Đa Đa không nhịn được.
…
“Mẹ, lúc anh đi đã dặn chúng ta chăm sóc chị dâu, sao hai người lại bắt nạt chị ấy như vậy?” La Thịnh Cường có quan điểm đúng đắn, không chịu nổi cách hành xử của cha mẹ, cũng là lần đầu biết những chuyện này.
“Thằng nhóc thối, sao lại bênh người ngoài mà nói mẹ mày? Chỉ biết bênh người ngoài!” Bà La tức giận đấm con trai út một cái.
“Mẹ, đây là tiền anh con kiếm được, chị dâu là vợ của anh, lúc trước anh đã nói rõ bốn mươi đồng là cho chị dâu, chúng ta không nên giữ lại.” La Thịnh Cường bênh vực chị dâu.
“Thằng ngốc, học đến ngu người rồi à? Mẹ giữ tiền này là vì ai? Không phải vì mày sao, sau này mày học đại học, lấy vợ không cần tiền à, vậy mà mày còn dạy mẹ! Ôi trời ơi, tôi làm gì nên tội này! Lòng tốt không được báo đáp!” Bà La đấm ngực khóc lóc.
“Mẹ, con có nói gì đâu, đó là lời anh dặn, chúng ta cũng đã đồng ý, không thể nói mà không giữ lời.” La Thịnh Cường kiên định.
“Hơn nữa, sau này con thật sự đỗ đại học, tiền cưới vợ con tự kiếm, còn sẽ hiếu thảo với bố mẹ, sao có thể để cha mẹ phải bỏ tiền?” La Thịnh Cường nghĩ mình không kém anh trai, anh trai nuôi được cha mẹ thì sao mình không thể? Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc dựa dẫm.
“Không có tiền, chỉ có mạng thôi!” Bà La không cãi lại con trai út, liền giở trò ăn vạ.
“Mẹ!” La Thịnh Cường tức đến không nói nên lời.
“Hừ!” Tiền Đa Đa cũng bị sự vô lý của bà La làm cho tức cười.
“Đồ sao chổi, cười cái gì! Sinh con gái bị động kinh, còn dám đòi tiền con trai tôi, mơ đi!” Bà La quay sang mắng Tiền Đa Đa.
Không ai được lấy một đồng từ bà đâu!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin