Trên đường đi, hai chú cháu cười đùa vui vẻ, chẳng mấy chốc đã về đến nhà.
Trong nhà, bà La đang nói chuyện gì đó với vợ của Thuận Tử, nghe tiếng cười liền im bặt.
“Ôi, con út của mẹ về rồi, bế con bé làm gì, đừng để mệt!” Bà La thấy con út về, vội đứng dậy đón.
Cháu đích tôn và con út là bảo bối của bà ta, bà La thương nhất là con út.
“Xuống đi, con bé này, bộ không có chân à?” Bà La nhìn Tiểu Nhã, mặt cau có.
“Mẹ, sao mẹ lại thế, con bế cháu mình thì sao, có phải người ngoài đâu.” La Thịnh Cường không chịu nổi.
“Con à, sau này con còn phải học đại học, đôi tay quý giá thế này bế con bé, nó xứng sao?” Bà La nhìn Tiểu Nhã đầy ghét bỏ.
Tiểu Nhã co rúm lại, quay đầu nhìn mẹ.
“Nó sao lại không xứng? Thịnh Cường là chú út của nó, sao lại không được bế?” Tiền Đa Đa nhìn mẹ chồng không biết lại nổi cơn gì.
Ngày đang yên lành, sao cứ phải làm loạn lên?
Thấy vợ của Thuận Tử đứng bên xem kịch, mặt Tiền Đa Đa cũng lạnh xuống.
Chắc mẹ chồng lại bị chị dâu này xúi giục gì rồi.
“Thịnh Cường về rồi, thím, cháu cũng về đây, kẻo người ta nhìn thấy lại khó chịu.” Vợ của Thuận Tử ánh mắt lấp lánh, thấy mặt Tiền Đa Đa không tốt, vội đứng dậy rời đi.
“Vợ của Thuận Tử, cháu sợ gì chứ, thím còn đây cơ mà, nhà này chưa đến lượt cô ta làm chủ, không cần nhìn sắc mặt cô ta.” Bà La kéo vợ của Thuận Tử không cho đi.
“Không, cháu về đây.” Vợ của Thuận Tử không quay đầu lại, đi thẳng ra ngoài.
“Này, vợ của Thuận Tử, chuyện đó cháu nhớ kỹ nha, đừng quên đó!” Bà La đuổi theo ra cửa.
Tiền Đa Đa lặng lẽ nhìn hai người nói chuyện úp mở, cảm thấy chị dâu ánh mắt lảng tránh, rất chột dạ.
“Thịt đâu?” Bà La nhìn Tiền Đa Đa tay không.
“Thịt gì?” Tiền Đa Đa ngơ ngác hỏi.
“Không phải tôi đã bảo hôm nay Thịnh Cường được nghỉ, bảo cô mang hai cân thịt ba chỉ về sao, cô điếc à?”
"Bà có đưa tiền cho tôi đâu, tôi lấy gì mà mua?” Tiền Đa Đa giơ hai tay ra.
“Nhà họ Tiền các người thiếu mấy đồng đó à?” Bà La không ngờ con dâu lại dám đòi tiền mình.
“Nhà họ Tiền có nhiều tiền cũng không phải gió thổi đến, sao phải cho không nhà bà ăn? À, đúng rồi, hai năm nay thịt các người ăn đều do tôi bỏ tiền mua, chưa trả đồng nào, có phải nên thanh toán không?”
Tiền Đa Đa không hiểu nguyên chủ nghĩ gì, tiền chồng gửi về bị bố mẹ chồng giữ, mình làm lụng vất vả trong nhà, còn thỉnh thoảng bỏ tiền túi mua thịt cho nhà này ăn.
Đúng là thánh mẫu Maria.
Ơn một đấu, oán một thưng, người ta ăn thịt hai năm không cảm ơn mà chỉ coi việc cô mua thịt là đương nhiên.
“Tiền? Tiền gì? Cô ăn uống ở nhà tôi không tốn tiền à? Mua ít thịt thì sao? Ôi trời ơi, nhìn xem, con dâu bất hiếu này muốn ép chết tôi đây mà!” Bà La nghe đòi tiền, như thể bị móc tim.
“Ha ha, buồn cười thật, tôi ở nhà này ngày nào cũng dậy sớm về muộn, làm việc như đàn ông, sao đến miệng bà lại thành ăn uống của nhà bà? Rốt cuộc ai ăn uống ở nhà này, không phải là bà sao?” Tiền Đa Đa nhìn bà La khỏe mạnh, thật nghĩ mình là Thái hậu!
“Phì! Trẻ khỏe không làm việc, còn đợi ai nuôi cô chắc?” Bà La mắng.
Bà là mẹ chồng, vất vả cả đời, cưới con dâu về không phải để làm trâu làm ngựa cho nhà mình sao? Bà cũng chịu đựng như vậy mà.
Nhà họ Tiền có tiền thì sao? Về nhà họ La cũng phải ngoan ngoãn chịu đựng.
“Mẹ chồng, bà quên rồi à, lúc anh Thịnh Dũng đi rõ ràng nói mỗi tháng gửi về thêm bốn mươi đồng, đó là tiền sinh hoạt riêng của tôi, hai năm nay các người không đưa tôi đồng nào!” Tiền Đa Đa tính nhẩm, cũng phải cả ngàn đồng rồi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin