Nhưng trước hết, họ phải quay lại lấy dụng cụ.
Trở về biệt thự theo đường cũ, vừa bước vào cửa chính, sảnh lớn không thấy bóng người. Kỳ Thiên Hà nhặt một mảnh kính vỡ từ ô cửa sổ trượt xuống đất, bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu. Ban ngày hành lang tầng hai không bật đèn, chỉ có hai cửa sổ nhỏ lọt chút ánh sáng vào, khiến cả hành lang trông u ám nặng nề. Gần cuối hành lang, Cô Cốc cầm con dao làm bếp, sắc mặt trắng bệch; tình trạng của Thẩm Thiền còn tệ hơn, tay run đến mức cầm kéo không vững, toàn thân run rẩy.
Cả hai đều đang nhìn chằm chằm vào một cánh cửa, Cô Cốc thất thần lặp đi lặp lại cái tên “Phùng Quân”.
“Có chuyện gì vậy?” Kỳ Thiên Hà bất ngờ lên tiếng, khiến Thẩm Thiền suýt ném cái kéo đi, nhưng vừa nhìn thấy anh lại như bắt được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ nói lắp bắp: “Phùng Quân vào trong đã lâu rồi, gọi thế nào cũng không thấy trả lời.”
Quay lại thời điểm nửa tiếng trước, Phùng Quân muốn đi vệ sinh. Sau sự kiện đêm qua, nơi này đã chẳng còn an toàn, nên ba người quyết định cùng đi. Nhưng Cô Cốc và Thẩm Thiền dù sao cũng là nữ, không tiện vào cùng, đành đứng ngoài cửa chờ, cứ cách khoảng 30 giây lại gọi người trong đó một câu.
Nhưng chưa đến một phút sau khi Phùng Quân bước vào, bên trong bỗng nhiên không có phản hồi nữa.
Thẩm Thiền hạ giọng: “Mấy người có ngửi thấy… mùi máu không?”
Nếu không nhắc thì thôi, vừa mở miệng, cái mùi tanh như sắt gỉ bỗng như hiện rõ ngay trước mũi, không thể xua đi được.
“Tránh ra.” Mục Cường bước lên phía trước, lùi lại hai bước chuẩn bị lấy đà đạp cửa.
Ở đây, sức anh là lớn nhất.
Nói rồi anh chạy lấy đà, liên tiếp ba cú đạp mạnh, cuối cùng cửa cũng bật mở sau một tiếng nặng nề.
Nhà vệ sinh và khu tắm dùng chung một gian, chỉ cách nhau bằng một tấm rèm vải. Tấm rèm hiện giờ bị kéo sang một bên, và treo ngược trên thanh inox là một người… Cổ hắn cắm ba mũi tên, bên cạnh cửa là một cây nỏ.
Miệng Phùng Quân bị nhét đầy vải, má sưng phồng như sắp nổ tung, máu chảy ra từ cổ lênh láng, đầu vẹo hẳn sang một bên.
Sắc mặt Mục Cường lúc này chẳng khác nào người chết. Dưới đất là dây cước, lưỡi dao, và vài bộ phận nhỏ linh tinh – chứng cứ rõ ràng cho thấy nơi này có thể đã được cài bẫy trước.
Mục Cường nghiến răng nói: “Các người nhìn đi, bụng hắn cũng có vết thương! Hắn chết từ trước khi tôi đạp cửa rồi!”
Không ai lên tiếng. Từng chữ của Mục Cường như đè nặng trong không khí: “Không phải do tôi đạp cửa, đúng không?!”
Ánh mắt Thẩm Thiền hơi lảng tránh, lắp bắp: “Chắc… chắc vậy.”
Thật ra trong lòng ai cũng hiểu. Vết thương ở bụng chưa đủ để lấy mạng, rất có thể chỉ là mồi nhử, cố ý khiến người ta nghĩ hắn đã chết.
Tâm trạng của Mục Cường bắt đầu sụp đổ, thần sắc dần trở nên vặn vẹo, hối hận vì sao lúc đó chính mình lại xung phong đạp cửa.
Kỳ Thiên Hà cụp mắt. Việc Mục Cường làm chuyện đó là gần như tất yếu – trong số họ, anh ta cao lớn vạm vỡ, cơ bắp rắn chắc. Thậm chí ngay cả trong tiềm thức của chính mình, Mục Cường cũng luôn là người đứng ra khi cần đến sức mạnh.
“Loại tai nạn này không tránh được.” Cô Cốc an ủi: “Phùng Quân sẽ không trách anh đâu.”
“Tôi sợ cậu ta trách à? Tôi sợ là…” Vài chữ cuối không nói hết, nhưng ngực Mục Cường phập phồng dữ dội.
Trong phó bản, nếu gϊếŧ chết người chơi khác, độ khó game cá nhân sẽ bị tăng lên – đó mới là điều đáng sợ nhất.
Kỳ Thiên Hà đột nhiên bước nhanh đến gần cửa sổ nhỏ, phát hiện trên tường có nửa dấu giày. Hà Mạnh Lâm bước tới xem rồi thở phào: “Có dấu giày chứng tỏ khả năng cao là người làm.”
Điều đáng sợ nhất chính là gặp thứ “không phải người”.
So sánh dấu giày, không khớp với bất kỳ ai trong nhóm.
Hà Mạnh Lâm đưa ra giả thuyết: “Liệu có phải ngoài chúng ta, còn có người chơi thứ bảy – chuyên đi gϊếŧ người?”
Không ai đáp lời.
Vì tâm lý Mục Cường bất ổn, kế hoạch thăm dò vách đá tạm thời bị hoãn. Mọi người quyết định sẽ cùng hành động, lục soát toàn bộ biệt thự. Trạng thái của Mục Cường tệ hơn tưởng tượng, hoàn toàn khác xa với sự điềm tĩnh thường ngày.
Cô Cốc thấp giọng nói với Kỳ Thiên Hà: “Anh ấy từng thất bại hai nhiệm vụ liên tiếp, gần đây toàn gặp xui, tuần trước còn bị ngã từ tầng hai xuống.”
Nếu lần này thất bại nữa, e là ngoài đời sẽ đối mặt với cái chết. Dù may mắn vượt qua phó bản, nếu bị hệ thống xác định là nguyên nhân khiến Phùng Quân tử vong, độ khó sau đó sẽ tăng mạnh – lại rơi vào vòng luẩn quẩn.
Đến chiều mới khám xong toàn biệt thự, không phát hiện gì. Trong lúc đó, Mục Cường và Hà Mạnh Lâm vài lần xung đột. Hà Mạnh Lâm đôi khi không suy nghĩ trước khi nói, bình thường Mục Cường sẽ không để tâm, nhưng giờ đây anh ta như thùng thuốc súng, dễ bùng nổ.
Trong bữa trưa, cả hai suýt nữa đánh nhau. Mục Cường lỡ tay hất đổ đĩa thức ăn, nước canh bắn vào ống quần của Kỳ Thiên Hà.
Tiếng đĩa vỡ giòn tan, khiến tim mọi người như thắt lại, cũng là lúc lý trí của Mục Cường quay lại.
Kỳ Thiên Hà mặt không cảm xúc đặt dao nĩa xuống.
Khi anh đứng dậy, tất cả đều nín thở.
Kỳ Thiên Hà bước đến trước mặt Mục Cường, từ trên cao nhìn xuống.
Người tái sinh ai cũng điên – họ có cả vạn cách khiến người khác sống không bằng chết.
Giọng Mục Cường khô khốc: “Xin…”
“Bình tĩnh nào.”
Hả?
Kỳ Thiên Hà mỉm cười, áo sơ mi trắng như phủ ánh sáng, cả người toát ra khí chất dịu dàng: “Không sao đâu, chỉ cần chúng ta đoàn kết, nhất định sẽ vượt qua được khó khăn này.”
Anh có gương mặt hiền lành, giọng nói qua huấn luyện nên rất dễ chịu, cử chỉ toát lên cảm giác thân thiện – kiểu khí chất đặc trưng của một người trị liệu.
Mục Cường kinh ngạc: “Cậu không giận à?”
Không có người chơi nào thật sự “hiền lành” cả – áp lực từ trò chơi sớm đã khiến ai cũng chất chứa sự hung bạo trong lòng.
Kỳ Thiên Hà thầm “hừ” trong bụng.
Mùi canh văng lên ống quần đến giờ vẫn còn xộc vào mũi, không tức mới lạ.
Nhưng anh chỉ có thể lựa chọn kìm nén. Một người khi tinh thần sụp đổ rất dễ làm ra hành vi mất kiểm soát. Nếu bị thù ghét mà gϊếŧ người, trong khi mình chẳng có đạo cụ phòng thân nào, chẳng phải sẽ trở thành con cá đầu tiên bị vạ lây sao?