Tất nhiên, Kỳ Thiên Hà không dám ngủ quá say. Cậu có kinh nghiệm phong phú trong lĩnh vực này, thậm chí đôi khi còn có thể điều khiển tiềm thức để kiểm soát giấc mơ của mình.
Đêm xuống, mỗi cơn gió lướt qua ngoài cửa sổ đều khiến ngọn cây đung đưa, tiết tấu ấy như lay động dây thần kinh. Ánh trăng chỉ chiếu sáng một nửa chiếc giường, giữa lúc đó, Kỳ Thiên Hà không nhịn được trở mình.
“Keng keng, keng keng.”
Dưới lầu đột nhiên vang lên một loạt âm thanh chấn động dữ dội.
Kỳ Thiên Hà lập tức mở bừng mắt.
Tiếng động vẫn tiếp diễn, rất lớn, khiến người ta không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh tượng ai đó đang phát điên cầm búa đập phá đồ đạc khắp nơi. Chẳng bao lâu sau, một tiếng hét thảm thiết như tiếng sói tru xé toạc màn đêm.
Kỳ Thiên Hà nhìn chằm chằm vào cánh cửa, không lên tiếng.
Cửa gỗ bình thường, không lắp mắt thần, không cách nào nhìn ra ngoài được.
Tiếng ồn từ việc đập phá đồ đạc truyền đến rõ ràng khiến cậu nhíu mày. Âm thanh quá lớn, hoàn toàn không giống phong cách hành sự của một kẻ gϊếŧ người thông thường. Sự bất thường này khiến cậu nhất thời nảy ra ý định muốn ra ngoài xem thử. Nhưng còn đang do dự, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi lại vang lên lần nữa, tiếng động dưới lầu càng lúc càng dữ dội.
Kỳ Thiên Hà áp tai lên cửa, lờ mờ nghe thấy tiếng kéo đẩy tủ, như thể ai đó ở phòng bên cạnh đang dồn vật nặng chặn cửa lại.
So với những người chơi kỳ cựu, khả năng giữ mạng của cậu không được xem là mạnh, lại càng không thể trông cậy hoàn toàn vào con vẹt. Kỳ Thiên Hà có linh cảm, phiền toái của đối phương còn lớn hơn của mình. Do dự vài giây, cậu cuối cùng từ bỏ ý định ra ngoài, xoay người ngồi lại mép giường, tỉ mỉ hồi tưởng lại âm thanh kia—thật sự không thể liên hệ nó với bất kỳ người chơi nào cậu từng gặp trong ngày hôm nay.
Khàn khàn, vỡ vụn, còn có chút méo mó.
Tiếng đập phá kéo dài đến tận nửa đêm mới chấm dứt. Dù tâm lý Kỳ Thiên Hà có vững vàng đến mấy, sau màn chen ngang này cũng gần như không ngủ được. Trời vừa sáng, cậu liền sốt ruột mở cửa. Khoảnh khắc cửa bật mở, đồng tử Kỳ Thiên Hà hơi co lại—phòng khách rối tung rối mù, chân bàn bị chặt đứt, mùn cưa vương vãi, kính cửa sổ vỡ nát, gió lạnh sáng sớm đang lùa ào ạt vào phòng.
Cửa các phòng dọc hành lang cũng lần lượt mở ra. Giọng Mục Cường mang theo nghi hoặc:
“...Mọi người còn sống cả chứ?”
Tiếng thét đêm qua nghe như giọng một người phụ nữ, nhưng lúc này Thẩm Thiền và Cô Cốc vẫn bình yên đứng ở cửa phòng mình.
Kỳ Thiên Hà đột nhiên nói:
“Đến nhà bếp xem thử đi.”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trở nên khó coi, đặc biệt là Mục Cường, mặt biến sắc, nhặt một chân bàn lên làm vũ khí, cùng Kỳ Thiên Hà đi đầu.
“Chết tiệt!” Mục Cường đột ngột khựng lại.
Thực phẩm trong bếp bị phá hủy hoàn toàn, đồ trong tủ lạnh bị đập nát hết, miếng bò bít tết văng ra đất, máu tan từ quá trình rã đông loang đỏ một vũng. Thẩm Thiền và Cô Cốc vội vàng nhặt những thứ còn ăn được, đến cả lá rau úng cũng không tha.
“Vẫn chưa quá tệ.” Kỳ Thiên Hà phát hiện ngoài vườn cây ăn quả bị đập rụng không ít, nhưng phần trên cao vẫn còn nguyên.
Cậu phối hợp với Mục Cường hái tiếp số quả còn sót lại trên cao. Chia đều thực phẩm cho mọi người, nhưng rõ ràng lượng thức ăn này không thể đủ để chống chọi bảy ngày.
“Bị lừa rồi.” Mục Cường mặt mày u ám, chửi thề một câu.
Thẩm Thiền, người vốn ít gây sự chú ý, ấp úng hỏi:
“Vậy... tiếng hét tối qua là chuyện gì?”
“Còn có thể là gì nữa!” Hà Mạnh Lâm giọng không tốt nói, “Chắc chắn là trò lừa đảo, có thể là ghi âm, cũng có thể là tự mình hét một tiếng.”
Hàng mi Thẩm Thiền khẽ run, không nói gì. Cô Cốc lập tức không vui, chất vấn:
“Anh đang ám chỉ ai vậy?”
Nữ người chơi chỉ có cô và Thẩm Thiền thôi.
Trong tủ lạnh phần lớn là đồ đông lạnh, giờ còn ăn được chỉ còn vài củ khoai tây và ít rau dập. Không chịu nổi bầu không khí căng thẳng, Thẩm Thiền chủ động đi nấu ăn.
Khoai tây chiên lên vẫn có mùi thơm. Kỳ Thiên Hà khẽ động mũi, đi đến cửa bếp. Thẩm Thiền nghe thấy tiếng chân, quay đầu lại cười:
“Không cần giúp đâu, để tôi tự làm là được.”
Kỳ Thiên Hà chỉ quan sát sơ qua cấu trúc nhà bếp, tiện thể lật mở một vài ngăn tủ xem có gì, rồi rời đi.
Hà Mạnh Lâm vốn nhạy bén, lập tức tiến lại gần hỏi:
“Cậu phát hiện ra gì sao?”
Kỳ Thiên Hà vẫn còn nhiều nghi vấn về chuyện đêm qua:
“Anh không thấy kẻ đó phá hoại đồ ăn quá tốn công à? Thà đốt than còn hiệu quả hơn.”
Lặng lẽ khiến cả nhà chết ngạt vì khí CO còn hiệu quả hơn nhiều.
Hà Mạnh Lâm méo miệng:
“Lấy than ở đâu ra chứ?”
Kỳ Thiên Hà:
“Tôi thấy có ít than được cất trong một tủ bếp, không biết là để làm gì. Huống hồ, đầu độc hay tạo một vụ nổ từ xa cũng không phải không làm được.”
Mạo hiểm xuất hiện vào ban đêm, chỉ để phá ít đồ ăn thì đúng là quá cấp thấp.
Hà Mạnh Lâm bị hỏi đến nghẹn lời:
“Có lẽ... hắn thích hành hạ người khác đến tuyệt vọng từ từ.”
Ăn sáng qua loa xong, Mục Cường hỏi:
“Ai muốn cùng tôi ra ngoài biệt thự xem tình hình?”
Kỳ Thiên Hà lập tức xung phong. Hôm qua trời tối không tiện điều tra, giờ cậu cũng muốn biết bên ngoài rốt cuộc trông như thế nào.
Hà Mạnh Lâm:
“Tôi cũng đi.”
Phùng Quân ban đầu định mở miệng, nhưng nghĩ lại vẫn phải có người ở lại trông nhà nên đành nuốt lời vào bụng.
Sáu người chia làm hai nhóm, một nhóm ở lại biệt thự, một nhóm ra ngoài thám hiểm.
Biệt thự có kèm một vườn hoa nhỏ, diện tích khá lớn, đi ra ngoài cũng mất kha khá thời gian. Bên ngoài là một vùng hoang dã, càng đi xa địa thế càng cao, đến cây cối cũng chẳng thấy bóng dáng. Kỳ Thiên Hà nhìn thấy một gò đất, vội chạy tới, trèo lêи đỉиɦ nhìn quanh bốn phía, sắc mặt dần nghiêm lại.
Mục Cường đi sau bước khựng lại:
“Phát hiện gì sao?”
“Biển.” Kỳ Thiên Hà nói chậm một nhịp.
Xa xa là biển cả mênh mông, nước xanh đậm đến mức hơi đen, đường bờ biển quanh co, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào có tàu thuyền neo đậu.
“Nhưng vách đá cũng không quá dốc,” Kỳ Thiên Hà bổ sung, “Nếu có dụng cụ, vẫn có thể leo xuống, biết đâu phát hiện được hang động nào đó giấu người.”
Theo lời miêu tả của cậu, trong đầu Mục Cường và Hà Mạnh Lâm đồng thời hiện lên cảnh tượng kẻ gϊếŧ người sống cùng đống xương trắng trong hang. Mục Cường bước lên trước, ước lượng độ cao vách đá, trầm ngâm một lúc:
“Có thể thử xem.”