Mỹ Nhân Bệnh Tật Sau Khi Sống Lại, Bất Cần Đời!

Chương 30

Chuyện đã rõ ràng, điều tra cũng đơn giản hơn nhiều, ông ta vừa mới biết được từ thư ký, Sinh Đường quả thật ở dưới danh nghĩa của Thẩm Ngôn Quy, mà cái gọi là đầu tư giành trước của ông ta, chẳng qua là nhấc đá đập vào chân mình.

Thật ra khoản đầu tư sáng suốt này, không lâu sau đó Lý Nam có thể thu hồi vốn, còn có thể kiếm được không ít, nhưng vì sự tồn tại của Thẩm Ngôn Quy, Lý Nam không nghĩ thông suốt được, cả người đều không ổn, một lòng muốn trả thù.

Thư ký thấy Lý Nam không ổn, vẫn luôn khuyên ông ta về nghỉ ngơi, nhưng Lý Nam lại như một kẻ thích bị ngược đãi, giống như cây đinh đóng chặt tại chỗ, nhất định phải nhìn Thẩm Ngôn Quy giống như tướng quân bách chiến bách thắng, ở trên đài kể về kinh nghiệm thành công của anh.

Nếu không phải vì Thẩm Ngôn Quy, thì người đứng ở vị trí đó phải là ông ta!!

Biểu cảm của Lý Nam trở nên dữ tợn, trừng mắt nhìn Thẩm Ngôn Quy.

Thẩm Ngôn Quy vốn đang điều chỉnh micro, như cảm thấy có điều gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Lý Nam.

Lý Nam: "..."

Ông ta đột nhiên thấy hơi chột dạ, còn chưa kịp thu hồi biểu cảm thì thấy Thẩm Ngôn Quy cười một cái.

Lý Nam lập tức nổi hết da gà, cảm thấy nguy cơ ập đến, ông ta hiểu rõ cái miệng này của Thẩm Ngôn Quy ghê gớm cỡ nào.

Thẩm Ngôn Quy mà Lý Nam luôn cho rằng "không biết khiêm tốn và lễ phép" đột nhiên trở nên hiểu chuyện, còn thực hiện mong ước được đứng trên sân khấu của Lý Nam theo một cách khác.

"Lần này có thể thành công như vậy, tôi phải cảm ơn một người."

Nghe thấy câu này, Lý Nam hít thở không thông, cảm giác da đầu như bị ai đó kéo lên, từng tế bào trên cơ thể đều kháng cự, biểu cảm kinh hoàng, như thể câu nói tiếp theo của Thẩm Ngôn Quy có thể định đoạt sống chết của ông ta.

Thẩm Ngôn Quy mặc vest, đeo kính một mắt, vừa nho nhã vừa lịch sự, so với những thương nhân đầy mùi tiền thì anh giống một giáo sư đại học hơn.

Biểu cảm của anh rất nghiêm túc, như thể thực sự rất cảm kích: "Người đó chính là tổng giám đốc Lý, nếu không có ông ấy, tôi sẽ không thể đứng ở vị trí hiện tại."

Lý Nam: "..."

Lý Nam: "..."

Lý Nam: "..."

Gϊếŧ người bất quá cũng chỉ là đầu chạm đất*, đừng có quá đáng!

*杀人不过头点地: nghĩa đen chỉ việc gϊếŧ người là xong việc rồi, mục đích đã đạt được rồi, nên dừng tay, nghĩa bóng chỉ việc làm chuyện gì cũng đừng có quá mức, cũng phải chừa lại đường lui cho người ta.

Ông ta như thể bị nhấn nút tạm dừng, cơ thể không nhúc nhích, ngã thẳng ra sau, được thư ký hốt hoảng đỡ lấy.

Chuyện này gây ra một sự hỗn loạn nhỏ, cuối cùng Lý Nam được người ta dìu ra ngoài.

Trợ lý Tôn đứng bên cạnh hội trường chứng kiến cảnh tượng này, khóe miệng giật giật mấy lần.

Haiz, tổng giám đốc Lý, ông trêu ai thì trêu, cứ nhất định phải trêu vào anh ấy làm gì, ông còn chưa hiểu sự ghê gớm của tổng giám đốc Thẩm sao?

Trợ lý Tôn được coi là người của Thẩm Ngôn Quy, nhưng đến nước này, anh ta thực sự cũng có chút thương hại Lý Nam, trong lòng cầu nguyện cho ông ta:

Hy vọng ông ta không sao.

*

Bữa tiệc tối kéo dài đúng ba tiếng đồng hồ, Thẩm Ngôn Quy vẫn luôn bị mọi người vây quanh, ông cụ Lưu đi đến đâu cũng đều phải mang anh theo, nồng hậu khó mà chối từ, anh chỉ có thể chờ đến khi bữa tiệc kết thúc mới miễn cưỡng thoát khỏi được những lời tâng bốc và nịnh nọt của mọi người.

Xe đã đợi sẵn ở cửa, Thẩm Ngôn Quy kéo cửa xe, khi nhìn thấy Tần Dã ngồi ở ghế sau thì anh chợt ngẩn ra.

Bữa tiệc quá ồn ào, đến giờ tai anh vẫn còn cảm giác ù ù, lúc này mới nhớ ra là mình đã bảo Tần Dã đến đón.

Tần Dã vẫn giữ nguyên một tư thế, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lưng thẳng tắp, tư thế ngồi giống như một bức tượng, dường như từ đầu đến cuối đều không phát hiện ra Thẩm Ngôn Quy.

Thẩm Ngôn Quy lên xe, chủ động mở lời: "Đợi lâu chưa?"

"Tàm tạm." Cuối cùng Tần Dã cũng quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thẳng về phía trước, câu trả lời cũng vô cùng kiệm lời.

Thẩm Ngôn Quy cười cười không nói gì nữa.

Trước đó anh thấy trên đường đi quá nhàm chán nên mới bảo Tần Dã đến đón mình, nhưng anh đã đánh giá quá cao tình trạng sức khỏe của bản thân, bữa tiệc kéo dài đến ba tiếng đồng hồ đã khiến anh mệt mỏi rã rời, không còn sức để nói chuyện phiếm hay trêu chọc ai nữa.

Anh tháo chiếc kính một mắt ra, dùng ngón trỏ khều khều dây đeo, đưa tay ra trước mặt Tần Dã.

Bàn tay của Thẩm Ngôn Quy rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương tương đối nhỏ, đường nét từ gốc đến đầu ngón tay trơn tru mượt mà. Dưới ánh đèn mờ ảo trong xe, làn da anh trắng mịn như ngọc, viên kim cương đính trên sợi dây xích vừa vặn mắc kẹt giữa các ngón tay, trông như một chiếc nhẫn đơn giản.

Tần Dã nhìn thấy cảnh tượng này khẽ nhíu đôi mày lại, cơ thể căng thẳng, cảnh giác nhìn Thẩm Ngôn Quy.