Mỹ Nhân Bệnh Tật Sau Khi Sống Lại, Bất Cần Đời!

Chương 29

Lý Nam đã trải qua nhiều sóng gió cũng không chịu nổi cú sốc như vậy, sắc mặt lập tức tái đi, nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngôn Quy, dáng vẻ há hốc miệng trông cực kỳ ngốc nghếch.

Nụ cười của Thẩm Ngôn Quy vẫn chưa thay đổi, không lộ ra chút địch ý nào, như thể hai người là bạn thân nhiều năm, trái ngược hẳn với Lý Nam, anh không cần mở miệng cũng đã thắng.

Cụ Lưu chú ý đến sự đấu đá ngầm giữa hai người, ho một tiếng, cười hòa giải: "Tôi nghe nói Lý Nam các cậu cũng đầu tư vào Sinh Đường, cậu có kinh nghiệm phong phú, Ngôn Quy thì tư duy nhanh nhạy, hai người hợp tác, nhất định có thể đưa Sinh Đường ngày càng phát triển, tôi rất coi trọng các cậu."

Mặc dù đã nói đỡ rồi, nhưng Lý Nam vẫn còn trong trạng thái kinh hoàng, cảm xúc bộc lộ ra ngoài không thể lừa được người khác.

Những người xung quanh cũng đang trong trạng thái bàng hoàng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Thẩm Ngôn Quy và Lý Nam, cố gắng tiêu hóa chuyện này.

Trước đây Lý Nam quá khoa trương, như thể ông ta tự mình hoàn thành khoản đầu tư này, không liên quan gì đến Thẩm Ngôn Quy, nhưng bây giờ sao thương hiệu lại đứng tên của Thẩm Ngôn Quy?!

Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều tập trung vào Thẩm Ngôn Quy, chờ anh mở lời.

Thẩm Ngôn Quy cười tủm tỉm nhìn Lý Nam đang mặt mày tái nhợt, vai rũ xuống, nói: "Tổng giám đốc Lý là tiền bối của tôi, kinh nghiệm phong phú, trước khi đầu tư, chắc chắn đã tìm hiểu rõ tình hình thực tế rồi, không đến nỗi mắc phải những sai lầm nhỏ như “vào trước là chủ”, “biến khéo thành vụng” đâu.”

Nghe đến câu cuối cùng, cơ mặt Lý Nam co giật không kiểm soát được, khóe miệng suýt nữa chùng xuống tới cằm.

Những lời này của Thẩm Ngôn Quy là để đáp trả lại lời nói "Gừng càng già càng cay" trước đó của ông ta, rất lịch sự nhưng lại như tát thẳng vào mặt ông ta một cái.

Cụ Lưu biết rõ mọi chuyện, nhưng vẫn đứng đó giả ngu, chủ động nói thay Lý Nam: "Lý Nam này làm việc vẫn luôn cẩn thận, sẽ không mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy."

Dưới ánh mắt của cụ Lưu và mọi người, Lý Nam giật giật khóe miệng, chỉ có thể nghiến răng thốt ra một chữ: "Đúng vậy…"

Đến nước này, nếu còn không nhìn ra được manh mối thì những người có mặt ở đây đều không xứng đứng ở đây.

Nhưng, hiểu thì hiểu.

Cụ Lưu sợ sự việc mất kiểm soát, bèn tùy tiện tìm một chủ đề, để mọi người tản ra.

Mọi người đều duy trì vẻ hòa bình ở mặt ngoài, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tụm năm tụm ba lại, nếu không phải vì cuộc thảo luận của họ quá mức kịch liệt, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt sáng ngời quay đầu nhìn Lý Nam và Thẩm Ngôn Quy, thì quả thực rất có sức thuyết phục.

Lý Nam: "..."

Cái tay đặt trên bàn của ông ra nắm chặt thành nắm đấm, cầm điện thoại gõ phím lia lịa cho thư ký, bảo anh ta đi tìm hiểu rõ tình hình thực tế.

Đúng lúc này, Thẩm Ngôn Quy cầm ly rượu, cười tủm tỉm đi tới.

Lý Nam lập tức như con mèo bị dẫm đuôi, cơ lưng căng cứng, cảnh giác nhìn Thẩm Ngôn Quy: "Cậu còn muốn nói gì nữa?!"

Thẩm Ngôn Quy khựng lại, thành thật hỏi: "Tôi muốn biết tại sao ông lại đầu tư vào Sinh Đường, trước đó ông không điều tra về chủ sở hữu của thương hiệu sao?"

Nghe thấy lời này, Lý Nam nghiến răng ken két.

Rõ ràng là Thẩm Ngôn Quy làm dây chuyền sản xuất ở trạng thái nửa ngưng hoạt động để đánh lừa ông ta, giờ lại quay sang hỏi ông ta?!

"Cái này chẳng phải là do cậu giở trò quỷ sau lưng sao!" Khi Lý Nam nói lời này, toàn thân ông ta đều run rẩy, chỉ cần nghĩ đến số tiền ông ta bỏ ra phần lớn đều đã vào túi Thẩm Ngôn Quy, ông ta chỉ cảm thấy mắt tối sầm, cảm giác nghẹt thở ập đến.

"Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn biết lý do thôi.” Thẩm Ngôn Quy tự “kiểm điểm” lại, tự thấy mình vẫn luôn biểu hiện rất tốt, không có chút ý mỉa mai hay chế giễu nào, chỉ đơn thuần là tò mò.

Nhưng Lý Nam như thể bị đả kích rất nặng nề, hừ lạnh một tiếng, lảo đảo đi về phía sau, bóng lưng toát lên hai chữ "hoảng hốt".

Thẩm Ngôn Quy uống một ngụm rượu vang đỏ, trong lòng thở dài.

Sức chịu đựng của Lý Nam thấp hơn anh tưởng tượng.

Anh và Lý Nam là đối thủ cạnh tranh, trước đây Lý Nam đã ngấm ngầm ngáng chân anh không ít, cũng có thủ đoạn hèn hạ, còn thường xuyên bàn tán sau lưng anh, còn Thẩm Ngôn Quy luôn có thù tất báo, cũng không cảm thấy hành động hiện tại của mình là quá đáng.

Anh không hề có chút tự giác nào về việc trở thành nhân vật trung tâm của chủ đề, thấy Lý Nam đi rồi, anh lười biếng ngồi lên ghế sofa ở một góc ít người.

Cụ Lưu không bỏ qua anh, cười nói đưa anh vào giữa đám đông, từ đó về sau lời chào hỏi và thể hiện thiện chí chưa từng ngừng nghỉ.

Ăn uống xong, cụ Lưu còn đưa cơ hội phát biểu cho Thẩm Ngôn Quy.

Trong ánh mắt của mọi người, vẻ mặt Thẩm Ngôn Quy có hơi bất đắc dĩ, anh tháo kính một mắt, điều chỉnh lại góc độ, đeo lại, lúc này mới bước lên bục.

Từ đầu đến cuối Lý Nam đều ở dưới bục nhìn anh.