Có người khởi xướng, một số doanh nhân mới nổi đều tranh nhau vây quanh, nở nụ cười lấy lòng, đều rất tự giác đứng thấp hơn Lý Nam một bậc.
Lý Nam được tâng bốc đến mức lâng lâng, nhìn những người này, cục tức tích tụ trong lòng kia cũng tan biến không ít.
Tiểu bối nên có dáng vẻ của tiểu bối, khiêm tốn lễ phép, xác định đúng vị trí của mình, còn phải biết tôn kính tiền bối.
Không giống như Thẩm Ngôn Quy không biết trời cao đất rộng, còn có ý đồ chống đối ông ta, đáng đời bị ông ta giành trước, giờ rơi vào cảnh mất cả chì lẫn chài!
Nghĩ đến đây, toàn thân Lý Nam sảng khoái đến run lên, giương cằm, mắt híp lại thành một đường thẳng, kiêu ngạo không thèm nhìn những người bên cạnh.
Những người đầu óc nhanh nhạy đã đoán được Lý Nam đang nghĩ gì, nhân cơ hội tâng bốc: "Gừng càng già càng cay, tổng giám đốc Lý không chỉ có ánh mắt tinh tường, nhạy bén với thị trường thương mại mà còn có kinh nghiệm rất phong phú, không giống những người mới vào nghề như chúng tôi, cho dù có thành công được một hai lần thì rốt cuộc vẫn không thể đi đường dài, giống như con châu chấu sau mùa thu vậy, lúc đầu nhảy cao bao nhiêu, thì giờ càng thảm hại bấy nhiêu."
Những người xung quanh đều là người “tinh mắt”, nụ cười trên mặt không thay đổi, mắt chuyển động mấy vòng, âm thầm giao tiếp bằng ánh mắt.
Mọi người đều biết lời này là đang chế giễu Thẩm Ngôn Quy, chỉ thiếu báo số chứng minh thư của anh mà thôi.
Đều nói thắng làm vua thua làm giặc, trước đây Thẩm Ngôn Quy có phong độ thế nào, nhưng lần này anh thực sự đã thua Lý Nam, hiện giờ ngay trước mặt Lý Nam, ít nhiều cũng phải nể mặt mũi ông ta.
Những người xung quanh đã đạt thành sự đồng thuận, vừa định thuận theo đó tiếp tục nói thì sự chú ý của họ bị tiếng động ở cửa thu hút.
Họ nhìn thấy một bóng người từ bên ngoài đi vào, là Thẩm Ngôn Quy.
Khóe miệng Thẩm Ngôn Quy ngậm ý cười, bước chân không nhanh không chậm đi về phía họ.
Dù sao cũng là tham dự tiệc tối, Thẩm Ngôn Quy cũng sửa soạn đơn giản một chút, bộ vest may đo cao cấp tôn lên bờ vai rộng và tỉ lệ cơ thể gần như hoàn hảo của anh, chất liệu vải phẳng phiu, không có một nếp nhăn dư thừa nào.
Tóc có hơi dài, nhưng anh lười chỉnh sửa, tùy ý vuốt vài cái, rồi lười biếng vén ra sau đầu, khiến cả người trông đặc biệt thoải mái.
Mỗi lần tham dự các hoạt động quy mô lớn, anh đều đeo khuy cài cổ áo bằng đá ruby, theo động tác đi lại của anh, viên ruby khẽ lay động.
Anh mặc một bộ vest, ngoài đen trắng ra không có màu nào khác, trông rất lạnh lùng, chút đỏ này như thể tập hợp tất cả những màu sắc đậm nhất trên đời, tô lên cho anh một nét chấm nổi bật.
Vì mắt không tốt nên Thẩm Ngôn Quy còn đeo thêm kính một mắt, đá quý trên sợi dây của kính lấp lánh dưới ánh sáng, quả thực là sự kết hợp của hai “buff” chồng lên nhau, không ai có thể chịu được.
Những người định hạ bệ Thẩm Ngôn Quy đều im bặt, nhìn chằm chằm anh, nhất thời chưa kịp tỉnh hồn lại.
Lý Nam hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn cái bụng bia nhô ra của mình, tức đến mức khóe miệng co giật.
Nếu ông ta trẻ hơn 20 tuổi thì chắc chắn sẽ đẹp trai hơn Thẩm Ngôn Quy, có gì ghê gớm chứ?!
Thẩm Ngôn Quy dừng lại trước mặt Lý Nam, hai người chỉ cách nhau nửa mét, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.
Thẩm Ngôn Quy nhìn Lý Nam trông chẳng khác một con gà chọi, mỉm cười dời mắt nhìn sang những người khác: "Vừa rồi mọi người đang nói gì vậy?"
Mọi người đều có hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào Thẩm Ngôn Quy, mấy thương nhân mới nhú trước đó liên tục nịnh bợ Lý Nam cũng bị khí thế của Thẩm Ngôn Quy làm cho sợ hãi, rụt cổ như chim cút, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Nam nghiến răng, không hiểu nổi rõ ràng là ông ta đầu tư thành công, tại sao khí thế lại còn thấp hơn Thẩm Ngôn Quy.
Ông ta vẫn luôn coi thường Thẩm Ngôn Quy, nhưng lại nhiều lần thua dưới tay anh, điều này đã để lại cho ông ta một cái bóng tâm lý, giờ cuối cùng cũng có cơ hội ngẩng cao đầu, Lý Nam lập tức vứt bỏ mặt mũi và lý trí, một lòng muốn lấy lại thể diện.
"Tiểu Thẩm, tôi nghe nói cậu cũng đầu tư vào cùng lĩnh vực với tôi, không biết cậu đầu tư vào thương hiệu nào, kết quả thế nào?"
Câu nói của Lý Nam chứa đựng lượng thông tin khổng lồ, biểu cảm những người xung quanh khác nhau, dỏng tai lắng nghe cuộc đối thoại của họ.
Lý Nam cố tình gây sự, nhưng thái độ của Thẩm Ngôn Quy lại tốt ngoài dự kiến: "Đúng vậy, tôi cũng đầu tư vào cùng lĩnh vực, còn về kết quả thì…"
Thẩm Ngôn Quy nhìn Lý Nam đầy ẩn ý: "Cũng không tệ lắm."
Lý Nam không để tâm đến chuyện này, còn tưởng Thẩm Ngôn Quy đang cố chống chế, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cố tình chọc vào vết sẹo của anh: "Tôi biết Tiểu Thẩm cậu luôn có yêu cầu rất cao, cậu đã đưa ra đánh giá là không tệ thì nhất định là đầu tư rất thành công, mau kể cho mọi người nghe đi, để chúng tôi cũng học hỏi kinh nghiệm thành công của cậu."
Thẩm Ngôn Quy nhíu mày, vẻ mặt trở nên rất kỳ lạ: "Ông thực sự muốn biết?"