An Khê lại xé đơn ly hôn.
Luật sư cũng đã quen với chuyện này, anh ta để lại một câu lịch sự: "Ngày mai lại đến.”
Sau khi anh ta rời đi, Trần Lạc Mai ngồi trên ghế bắt đầu mắng chửi vị luật sư này không có đạo đức nghề nghiệp, không có đạo đức nhân nghĩa. Mắng Sầm Khả lạnh lùng vô tình, chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt, cũng mắng luôn tên tài xế gây tai nạn kia, mắng anh ta mù mắt thiếu đòn, đáng bị sét đánh...
An Khê ngồi thừ người trên giường, nhìn chằm chằm vào tờ đơn ly hôn rách tan trên đất, lại bắt đầu gọi điện thoại cho Sầm Khả.
Trần Lạc Mai nhìn thái độ bướng bỉnh của con gái, bỗng nhiên hết hứng chửi.
An Khê gọi hết cuộc điện thoại này đến hết cuốc điện thoại khác, lần nào cũng là máy tự động trả lời, Sầm Khả không nghe máy.
Ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn rơi, trên đất đã phủ một lớp sương giá mỏng.
An Khê đột nhiên xuống giường, nhặt từng mảnh giấy ly hôn đã bị xé nát kia lên.
Trần Lạc Mai nói: "Nhặt gì mà nhặt, để tí nữa mẹ quét ra ngoài luôn.”
Đầu gối An Khê bị bầm tím, tuy không vào đến xương, nhưng lại đau dữ dội, thế nên cô chỉ có thể chống một chân, không được tự nhiên ngồi xổm xuống đất.
"Con muốn ghép nó lại, rồi ký tên." Cô nói.
Trần Lạc Mai muốn nói để luật sư mang đến một tờ mới là được rồi, nhưng bà ấy lại sợ con gái đổi ý.
Hai năm nay, cuối cùng An Khê cũng buông xuống được rồi, cô đã sẵn sàng ly hôn.
Bà ấy cũng đến nhặt cùng An Khê, sau đó ra quầy y tá mượn một cuộn băng keo trong suốt. Hai mẹ con mất hết một tiếng đồng hồ mới dán lại xong.
An Khê cũng không nhìn kỹ nội dung ly hôn, cô lật luôn đến trang cuối cùng.
Đầu bút đè lên mặt giấy, tuy hơi do dự, nhưng lại ký tên rất nhanh.
Cô không thật sự muốn ly hôn, mà là muốn mượn cơ hội này để xem phản ứng của Sầm Khả.
Có lẽ khi An Khê ký tên, Sầm Khả sẽ trả lời điện thoại của cô...
Ký xong, Trần Lạc Mai vội vàng gọi đến luật sư lấy.
"Mẹ." An Khê nhìn Trần Lạc Mai, giọng nói khàn khàn: "Con không cam lòng, không cam lòng ly hôn.”
Trần Lạc Mai há hốc mồm, ngơ ngác hỏi ngược lại: "Có gì không cam lòng chứ?”
Mấy năm nay, An Khê chăm chăm quấn lấy Sầm Khả như nào, bà ấy đều nhìn thấy rõ hết.
Hơn mười năm qua, An Khê đã dâng hiến tất cả những điều tốt đẹp mà cô có thể làm cho Sầm Khả.
Tất cả nhưng thứ như tuổi trẻ, tình yêu, sự nhiệt tình chân thành... Cũng có thể nói cô là một kẻ thâm tình cố chấp. Nhưng cuối cùng thì sao? Ngay cả một câu "Yêu", Sầm Khả cũng không ban phát cho cô được.
Cô ta không trả lại gì cho An Khê cả.
Mười mấy năm trả giá, chỉ giống như một cơn gió nhẹ, nhẹ đến mức như không hề có trọng lượng, thổi đến rồi thổi đi, ngay cả tiếng vang cũng không có.
Đổi lại nếu là người khác, ai có thể cam lòng được chứ.
An Khê cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đơn ly hôn rách nát: "Con thật sự... Thật sự không cam lòng."
Trần Lạc Mai ôm lấy con gái, vỗ lưng cô, không biết nên nói gì để an ủi, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Tối hôm đó, luật sư đến để lấy đơn ly hôn.
Đơn ly hôn bị xé ra rồi lại chắp vá lại, luật sư muốn An Khê ký một tờ đơn mới, nhưng nghĩ lại thì lại thôi.
Anh ta sợ An Khê sẽ đổi ý.
Vụ ly hôn đã kéo dài hai năm, đủ lắm rồi.
Luật sư cầm lấy đơn ly hôn, nói: "Chờ Sầm tổng có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ tới đón cô làm thủ tục ly hôn. Nếu cô không muốn phiền phức, cũng có thể ủy thác cho luật sư giúp mình hoàn thành quá trình ly hôn. Luật sư bây giờ được phép thay thế thân chủ, đứng ra làm thủ tục ly hôn.”
An Khê không muốn nhìn anh ta, chỉ nói: "Cút."
Luật sư nở nụ cười, vẫn lễ phép ôn hòa như trước: "À, còn có phần bồi thường nữa đó, chờ sau khi thủ tục ly hôn hoàn tất, khoản bồi thường này đều sẽ được chuyển cho cô. Vậy tôi đi trước nha, cô ráng nghỉ ngơi cho khỏe.”
An Khê không trả lời.