Đến cuối cùng vẫn đυ.ng mặt nhau, dù sao Xuân Thành cũng nhỏ như vậy.
Chi Đạo không muốn gặp lại anh, xa cách nhau hai năm, ý tưởng này sinh sôi như rễ cây, chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô. Cô không muốn nhìn thấy anh, lòng bàn chân đột nhiên thấy đau đớn châm chích. Khuỷu tay cô để trên quầy, dùng đôi tay bàn tay che toàn bộ khuôn mặt, hai mắt nhắm chặt lại, cố gắng ổn định các làn sóng cảm xúc.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng lại gần, giống như tiếng tờ giấy rơi trên mặt đất.
Chi Đạo cúi đầu thật thấp, bàn tay đang cầm máy quét mã lại run rẩy, cô phải hít một hơi thật sâu, tâm trạng lúc này cứ như bị ép phải diễn thuyết ngẫu hứng trước hàng ngàn người người, chân không tự chủ được mà run rẩy, cô dùng sức dậm dậm chân mấy cái mới ổn định lại một chút.
Cầm lấy các món đồ, quét mã, đặt lên bàn thu ngân.
Chi Đạo cúi đầu nói: “60.”
Cô chỉ có thể nhìn thấy nhãn hiệu quần áo trước ngực anh, là một chuỗi chữ cái màu trắng, thấy anh vươn tay ra, lấy một tờ một trăm tệ từ trong túi ra. Ký ức của Chi Đạo như một cỗ quan tài phủ đầy bụi bặm, lúc này nó bất chợt bật mở, một câu mà cô đã nghiến răng nghiến lợi nói thầm mấy trăm lần vang lên trong đầu.
Minh Bạch, tên chết tiệt này.
Cô không muốn có bất kì tiếp xúc tay chân gì với anh. Chi Đạo ngây người hồi lâu, tay trái cầm lấy tờ tiền giấy, đưa qua trước máy quét mã, rồi nhét vào hộp tiền.
Hai năm đã trôi qua, đúng là một đoạn thời gian dài, có vài chuyện không thể trở về như trước. Dung mạo của anh cũng thoát khỏi vẻ non nớt, trưởng thành càng thêm thành thục nam tính, chiều cao cũng tăng lên đáng kể, tỉ lệ dáng người càng bắt mắt. Kiểu tóc cũng thay đổi, trước kia anh thường để tóc chia ngôi 3 - 7, mái tóc bồng bềnh hớp hồn các thiếu nữ, bây giờ chỉ để kiểu tóc húi cua đơn giản, càng tôn lên ngũ quan tinh xảo.
Hai năm, Chi Đạo phát hiện bản thân cô vẫn còn sợ hãi.
Sợ hãi một tuần bị cầm tù trong phòng ngủ của anh, sợ hãi cái con người có tướng mạo cao lãnh đơn thuần này lại làm ra đủ chuyện táng tận lương tâm với cô như thế.
Hai năm, chính người này khiến cô trốn chui trốn nhủi như chuột. Mỗi khi nhìn thấy mặt anh, gương mặt tuấn tú lương thiện này, là nỗi sợ hãi như muôn sông nghìn núi lao tới trong tâm trí cô.
-
Chi Đạo trấn định quét hết mã của các món hàng, gói chúng lại rồi để ở chỗ cũ, cô nhìn anh duỗi tay ra.
Bàn tay đó từng chen vào giữa các khe hở ngón tay cô, từng xoa nắn từng ngón tay xương xẩu của cô. Đầu ngón tay hơi có màu hồng nhạt, làn da trắng như bạch ngọc không tì vết, hoa văn trên bàn tay rõ ràng, chúng đang cầm một tờ tiền mặt màu đỏ mới tinh.
Cô chỉ dám cầm lấy một góc của tờ tiền mặt, sợ sẽ đυ.ng chạm da thịt với anh, động tác nhanh chóng, cất tờ tiền vào tủ đựng tiền, anh cũng không có hành động gì khiến cô chật vật.
Chi Đạo nghĩ, có lẽ anh cũng đã buông xuống. Không còn cố chấp muốn ép buộc cô, uy hϊếp cô, lừa gạt cô, giam cầm cô.
Chỉ là lúc trả lại tiền thừa, anh cố chấp vươn tay, lòng bàn tay cô bị chạm vào, đầu ngón tay đó gãi gãi, ngứa.
Trước kia, Chi Đạo rất thích cách này, dùng ngón trỏ trêu chọc lòng bàn tay mẫn cảm của anh, động tác nhẹ nhàng khiến nó phát ngứa. Cô thích vẽ những vòng tròn nhỏ trong chính giữa lòng bàn tay anh, đến khi anh không chịu nổi mà nắm lấy đầu ngón tay của cô, đặt bên miệng cắn một cái xem như trừng phạt, rồi lại nhẹ nhàng hôn lên chỗ vừa cắn. Cô cảm thấy việc tìm được nhược điểm của anh còn có cảm giác thành công hơn chuyện thi được hạng nhất.
Chi Đạo không được tự nhiên mà rụt tay về, không muốn nghĩ xem đây là do anh cố ý hay vô tình làm ra, cô xoay người, ngồi lên ghế, không có tâm trạng nói gì, ngay cả câu “Hẹn gặp lại” mà bình thường phải nói với khách hàng cũng không muốn, chỉ nhìn chằm chằm cơn mưa lạnh lẽo qua cánh cửa sổ trong suốt bên ngoài.
Tấm rèm trong suốt trước cửa siêu thị lại bị người ta kéo ra, tiếng mưa rơi thoáng chốc ào ào bên tai, chỉ chốc lát sau lại biến mất.
-
Chi Đạo đứng lên, đi đến bên kệ để những món hàng thuộc danh mục đồ dùng sinh hoạt, lấy ra một chiếc gương ở tầng thứ hai, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn bản thân trong gương.
Trước kia cô cắt quả đầu dưa hấu, dáng vẻ chuẩn học sinh ngoan ngoãn, tóc mái để đến lông mày, đuôi tóc thẳng, dài đến cổ.
Hiện tại, Chi Đạo để kiểu tóc dài màu nâu, uốn cuộn sóng, hai hàng lông mày dùng bút chì kẻ lông mày màu nâu tô lên, chỉ tiếc kỹ thuật không tốt khiến nó so le, không đồng đều, đuôi mi một cao một thấp. Đôi mắt sưng vù, sắc mặt vàng như nến, kem che khuyết điểm cũng không che nổi quầng thâm mắt thâm xì. Đôi môi to son bóng đỏ tươi giống như vừa ăn một miếng que cay đầy dầu mỡ. Đôi mắt như bị cận thị, trống rỗng vô thần. Một người con gái mới hai mươi tuổi đã như một căn nhà cũ, già nua, khắc khổ.
Trả chiếc gương lại chỗ cũ, Chi Đạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, qua một lúc, trong lòng lại buồn bực như bầu trời bị đám mây đen bao phủ trước ngày mưa.
Cô nghĩ, có lẽ là bởi vì anh không nhận ra cô.
Một lát sau, cô lại tự an ủi bản thân, anh không nhận ra thì càng tốt.